Sự phiền muộn lớn nhất của loài người là vì họ có một trí nhớ... Đôi khi phải học cách quên thì cuộc sống mới thanh thản hơn ....... Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 12, chúng tôi có 1 bài
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
100 lần xin lỗi dành cho em Sự phiền muộn lớn nhất của loài người là vì họ có một trí nhớ... Đôi khi phải học cách quên thì cuộc sống mới thanh thản hơn ....... Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 12, chúng tôi có 1 bài kiểm tra nên học xong rất sớm và tôigọi điện cho anh ấy :- Anh đến đón em được chứ ?- Được, đợi anh 5 phút- Nhanh lên đấy nhé !3h chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù ko mát hơn đượcnhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên5 phút trôi wa, vẫn ko thấy anh ấy đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ. 10phút trôi wa, vẫn ko thấy anh ấy đến ...chẳng lẽ anh ấy bị tai nạn15 phút ... cuối cùng anh ấy củng tới- Sao anh đến muộn thế ?- Anh xem nốt chương trình TV ấy mà- Cái gì ?_ tôi hét lên, đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa_ ... Sao anh ko ăn rùi ngũ rùi hãyđến ?- Anh xin lỗi...Đó là lần đầu tiên anh ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu wen bít nhauANh ấy học giỏi, dễ thương và rất tự tin hiếm khi anh ấy chịu xin lỗi 1 cô gái nào .Tôi giật lấycái mũ bảo hiểm mà anh ấy đưa, ngồi lên xe, ko nói gì suốt quãng đường về nhà . Anh ấy luônnhư thế ko giải thích , ko an ủi , ko cải cọ . Mà đối với tôi rất nhiều điều ko thể cho qua đươc chỉ với 1 lời xin lỗiVà tôi ko bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi anh ấy xin lỗi . Vì thế , tôi có cảm giác r ằng xin lỗilà 1 từ anh ấy dùng để tôi im miệng lại chứ ko phải anh ấy bít lỗi và sửa ch ữa. Bởi vì anh ấyluôn đến muộn giờ hẹn và ko bao giờ sửa được! Tôi khóc òa lên khi anh ấy xin lỗi lần th ứ 59- Anh ko bao giờ cần xin lỗi em nữa! Nếu anh ko thể sửa được thì đừng để em cứ cho anh cơhội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hy vọng rằng anh sẽ thay đổi....Anh ấy nắm tay tôi rất chặt và nói lời xin lỗi lần thứ 60Ngay cả lúc đó , anh ấy vẫn ko có 1 lời giải thích . Tôi bắt đầu lo lắng rằng anh ấy giấu tôi điềugì đó ...- Anh đang gặp chuyện gì phải ko ?- Làm gì có chuyện gì- Thế thì sao anh luôn có vẻ ko bình thường- Làm gì có chuyện đó- Lúc nào anh cũng như thế ! ko bao giờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra . Anh có coi em là bạngái của anh ko vậy ?- Anh xin lổi- Ko muốn nghe 1 lời xin lỗi nào nữaTôi hét lên và dập máy . Anh ấy ko gọi lại . Hóa ra anh ấy ko h ề quan tâm đến tôi ! Th ế mà tôicứ trông chờ......Và đó là lần thứ 99 anh ấy nói lời xin lỗiTừ ngày hôm đó, tôi ko gọi điện cũng ko ghé wa nhà anh ấy nữa. Đôi khi điện thoại nhà tôi reonhưng khi nhấc ống nghe lên thì bên kia ko ai nói gì cả. Tôi đoán là anh ấy gọi nh ưng mạc kệtại sao anh ấy ko chịu nói kia chứMột tháng trôi wa, tôi ko thể chiu thêm được tình trạng ko bít gì cả này . Tôi đến trường anh ấy,tôi ngó vào cửa sổ lớp nhưng ko thấy anh ấy đâu- Xin lỗi, hôm nay T ko đi học ah ?-Tôi hỏi 1 cô bạn- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà , hơn 1 tháng rồi- Ah.. cảm ơn...Hơn 1 tháng...đã ko đi học hơn 1 tháng ...tại sao lại như thế ?Tôi lao ngay về nhà, goi vào máy diđộng của anh ấy thuê bao của quý khách hiện ko liên lạc đc. . Tôi gọi đến nhà nhưng ko aitrả lời . Sao lại như thế được? Chẳng lẽ gia đình đã chuyển đi nơi khác mà tôi ko h ề biết gì ?Dường như anh ấy đã biến khỏi mặt đất ...Tôi ko tìm thấy anh ấyVà khi tôi bắt đầu cuống lên thì 1 ng` bạn gọi điện , đó là 1 ng` bạn của em h ọ anh ấy, học cùnglớp với tôi- Cậu thế nào ? đã bít tin T vào viện chưa?- Vào viện? chuyện gì vậy ?- Trong bệnh viện mà cậu ấy nằm lần trước ấy ... phòng số...Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện...Cậu ấy đang nằm trên giường ko nói gì,ko cử động- Chuyện gì vậy? sao ko gọi cho em ?Tôi vừa ngồi xuống cạnh giường vừa khóc òa lên , còn anh ấy vẫn ko trả lời,chỉ nhìn tôi chămchú như mọi khi . Sao anh ấy ko nói gì hết. Tôi nhìn thấy mắt anh ấy ướt và dường nh ư anh ấydùng tất cả sức lực có thể để nói- Anh xin lỗi...và anh ấy nhắm mắt lại- Này, đừng như thế ...anh xin lỗi cái gì chứ ?- tôi khóc lạc cả giọng- Đừng có xin lỗi mở mắt rađiTôi cứ nắm chặt lấy tay áo anh ấy mà kéo và ko thể ngừng khóc- Tại sao phải xin lỗi? tại sao anh ko giải thích lời nào ?Em ko đời nào tha th ứ cho anh đừng cóxin lỗi .Anh mà ko mỡ mắt ra thì em ko bao giờ tha thứ cho anh đâu....Đó là lời xin lỗi thứ 100 các bác sĩ và y tá chạy vào phòng kéo tôi ra ngoài. Anh ấy đã r ời kh ỏithế giới của tôi . Anh ấy dã thua trong cuộc chiến với bệnh ung th ư máu ....Nh ưng tôi vẫn gặpanh ấy trong những giấc mơ....và anh ấy vẫn luôn sống trong tim tôiKhoảng 1 tháng sau, mẹ anh ấy đến nhà đưa cho tôi 1 chiếc hộp mà anh ấy gửi lai ... trong đó là100 mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là 1 lời giải thích vì sao anh ấy xin lỗi tôi Lần đầu tiên, anh ko cố ý đến muộn đâu, nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà bỗng nhiên anhthấy chóng mặt quá và ko thể đi tiếp được . Em tha thứ cho anh nhé ? Lần thứ 2, anh ........... Lần thứ 3, anh ........... Lần thứ 100 đó là mảnh giấy anh ấy viết trước khi tôi tới bênh viện Anh xin lỗi.... anhthật sự ko muốn để em lại 1 mình trên thế gian này nhưng có thể đến 1 lúc nào đó khác . I loveyou..Khi anh ấy cần tôi nhất thì tôi ko ở bên cạnh. T, em xin lỗi.Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô béLọ Lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Côbé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầuhỏi.Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câuchuyện vừa rồi?Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cảHoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy.Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và côchị kia đối xử tồi với Cinderella.Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảylên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu nhưban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trôngkinh lắm ! Cô bé Lọ Lem trong phim hoạt hình Wal DisneyThầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúnggiờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, cácem tự nhìn lại mình m ...