Danh mục

3 Truyện ngắn của Thủy Hướng Dương

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.48 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. CÓ HAI NGƯỜI CÃI NHAU Phố Đường Thành hơi lạ. Ngắn phố mà dài cafe. Ý tôi là dãy dài những hàng cafe ấy. Có cái lạ thứ nhất là những hàng cafe ở đây không phải là những hàng cafe cao cấp mà chỉ rặt những hàng bình dân. Có thể ngồi từ sáng tới trưa với một cốc cafe chỉ hết mười tám ngàn và nói chuyện thoải con gà mái, đông tây kim cổ, nhỏ thì ghé vào tai nhau, to thì ngoài đường cũng nghe thấy như đang cãi nhau cũng chẳng ai thèm để...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
3 Truyện ngắn của Thủy Hướng Dương 3 Truyện ngắn của THUỶ HƯỚNG DƯƠNG TRUYỆN NGẮN CỦA THUỶ HƯỚNG DƯƠNG1. CÓ HAI NGƯỜI CÃI NHAUPhố Đường Thành hơi lạ. Ngắn phố mà dài cafe. Ý tôi là dãy dài những hàng cafe ấy. Cócái lạ thứ nhất là những hàng cafe ở đây không phải là những hàng cafe cao cấp mà chỉrặt những hàng bình dân. Có thể ngồi từ sáng tới trưa với một cốc cafe chỉ hết mười támngàn và nói chuyện thoải con gà mái, đông tây kim cổ, nhỏ thì ghé vào tai nhau, to thìngoài đường cũng nghe thấy như đang cãi nhau cũng chẳng ai thèm để ý. Cái lạ thứ hai làcó rất nhiều đại gia ghé các quán này.Sáng nay có chàng đại gia ghé quán. Một chàng mặc đồ thể thao khá bảnh, vai đeo túiđựng gậy chơi gôn. Một chàng mặc đồ rất chi là chỉn chu kiểu công chức. Hai chàng hìnhnhư đã tranh luận với nhau trước đó nên bước vào quán vẫn còn đang hăng. Vì lúc nàycòn đang vắng khách nên hai chàng hồn nhiên tiếp tục:- Mày là lãnh đạo của một bộ mà cho con đi du học nước ngoài không thấy xấu hổ sao?Con mày đi rồi sang đó nó Tây hóa còn gì là gốc Việt? Nó sang đó rồi ở luôn đó khôngthèm về nước, rồi mày ngồi đấy mà mong con về cống hiến cho nước nhà.- Này, tao nói cho mày biết, mày đừng có lôi lãnh đạo ra. Lãnh đạo cũng phải sống chứ.Ở đâu có văn minh là tao sẽ cho con tao đến! Mày cứ việc cho con mày học trong nước.Thử xem khi nộp đơn xin việc, người ta nhận bằng tốt nghiệp ở nước ngoài trước hay làbằng tốt nghiệp trong nước trước.- Ừ thì cứ cho mày đúng đi. Nhưng thử hỏi con mày mang tiếng là học ở Tây, nhưng làtrường dạng “dân tộc nội trú Hà Giang”, tìm trên Google tới trang thứ 100 mới thấy têntrường thì chấp làm gì? Vứt, vứt hết. Làm gì được cho đời?- Mày cứ chống mắt lên mà coi. Để rồi xem con tao nếu không ở “bển” lập nghiệp thìcũng về nước cai trị, đè đầu cưỡi cổ con mày…Hai chàng mặt đỏ tía tai, giận dữ đùng đùng cùng đứng lên, quên cả trả tiền cafe cho chủquán.Phố Đường Thành sáng nay ngắn mà bỗng dài. 2. AI LÀ AI?Nó khoác túi vào vai, với nốt cái kính ngoặc vào tai rồi lếch thếch đi ra đầu phố.Nó bảo gã xe ôm:- Anh chở em lên phố.Gã xe ôm liếc nhìn nó, rồi nói:- Em lên xe đi!- Thế không có mũ bảo hiểm cho em à?- Không cần. Lo gì chứ, em cứ lên xe đi.Nó ngần ngừ, rồi cũng tót lên xe luôn, nó cần phải đi ngay. Nó không thích đứnglâu ở đây thêm một tí nào nữa.Trời tháng mười, nắng như đun từng mạch máu trong cánh tay nó. Nó lầm bầm: “Khôngcó mũ, thế nào Công an cũng hỏi thăm, xe ôm mà không có mũ cho khách”. Nó lấy mộtcái áo khoác nhẹ mùa thu mà nó vẫn thường hay thủ trong cái túi to tướng chứa thập cẩmcác loại đồ, quấn quanh đầu. Nó nghĩ trùm thế vừa để đánh lừa công an là nó có mũ, vừađể cái đầu có cái mái tóc vàng hoe của nó không bị nắng nung. Gã xe ôm thấy nó chùmcái áo đỏ loè loẹt lên thì nhìn nó chằm chặp, giống như nó là sinh vật lạ vậy. Nó mặc kệgã, mặt nó cứ thản nhiên như không.Gã xe ôm chở nó đi được một đoạn thì thấy bóng Công an, gã bảo nó xuống. Nó xuốngngay, không nói nửa lời, nó vẫn để nguyên cái áo chùm trên đầu to sù sụ đi bộ qua mấybác cảnh sát giao thông, còn gã xe ôm vọt nhanh, đợi nó ở đoạn đường phía trước.Thoát công an, nó lại leo lên xe, đi tiếp.Được một đoạn ngon trớn, nó lại thấy bóng áo vàng thấp thoáng. “Lại phải xuống đây” –nó nghĩ thế. Gã xe ôm đi chầm chậm rồi ngoái lại:- Em xuống đi bộ một đoạn nhé!Nó không nói, không rằng tụt xuống xe, vẫn để nguyên cái áo trùm đầu to sù sụ đi bộ. Gãxe ôm chờ nó ở đoạn đường phía trước. Trời vẫn nắng vàng đến héo cả da thịt. Cái áo đỏtrên đầu nó cứ rực lên trông kỳ dị.Rồi nó lại leo lên xe, đi tiếp.Cứ thế nó lên xe, xuống xe tới bốn lần tất cả. Đến lần thứ bốn, nó vừa mới kịp leo lên xethì “hắn” của nó gọi cho nó. Tất nhiên rồi, có khi nào mà “hắn” gọi nó lại không “buôn”cho đến 15- 20 phút chứ. Giọng của nó léo nhéo như chim, rồi thi thoảng nó lại cười rélên ngặt nghẽo. Mỗi một lần nó cười to một tí là tay xe ôm lại quay hẳn lại nhìn nó, suýtlạc tay lái.Cuối cùng, nó cũng chấm dứt “buôn”.Tay xe ôm hỏi nó:- Em nói chuyện điện thoại đấy à?- Vâng.- Điện thoại của em là điện thoại gì?- Điện thoại Sphone- Sphone à? Đưa anh xem nào.Nó không ngần ngại, chìa luôn cái điện thoại màu hồng giống hệt đồ chơi qua vai tay xeôm. Gã xe ôm, một tay thì cầm điện thoại xem, một tay thì lái xe, gã lật qua lật lại cáiđiện thoại rồi chẳng thèm nói một câu nào, quặt tay ra đằng sau, đưa trả lại nó.Nó cũng chẳng thèm hỏi tại sao gã xe ôm lại đòi xem điện thoại của nó. Nó cầm lại, cấtvào túi. Lại gần tới ngã tư rồi. Không biết có công an nữa không đây? Đang mải nghĩ đếncuộc trò chuyện vừa rồi với “hắn” thì gã xe ôm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:- Em chịu khó xuống đi bộ đoạn nữa nhé.Nó chẳng đáp lại câu nào, tụt ngay xuống, lếch thếch đi bộ với cái áo đỏ trùm trên đầu tosù sụ. Lần này, gã xe ôm vọt nhanh, nhanh hơn những lần trước rất nhiều. Nó đi qu ...

Tài liệu được xem nhiều: