Một ngày cách đây mấy năm, tôi đi chơi trong một châu thành nhỏ tại miền Nam nước Đức, thì một ông bạn cùng đi với tôi bỗng đứng lại, chỉ một cửa sổ ở trên lầu một tiệm tạp hoá và bảo:"Anh thấy căn phòng nhỏ ở trên kia không? Einstein ra đời tại đó". Chiều tối hôm đó tôi gặp Einstein tại nhà một ông chú của ông, và tôi không có cảm tưởng rằng ông là một bậc siêu quần. Điều đó không có gì lạ, vì ngay hồi nhỏ cũng không ai tin rằng ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
40 Gương Thành Công - Albert Einstein 40 Gương Thành Công Albert Einstein Một ngày cách đây mấy năm, tôi đi chơi trong một châu thành nhỏ tạimiền Nam nước Đức, thì một ông bạn cùng đi với tôi bỗng đứng lại, chỉ mộtcửa sổ ở trên lầu một tiệm tạp hoá và bảo:Anh thấy căn phòng nhỏ ở trênkia không? Einstein ra đời tại đó. Chiều tối hôm đó tôi gặp Einstein tại nhà một ông chú của ông, vàtôi không có cảm tưởng rằng ông là một bậc siêu quần. Điều đó không có gìlạ, vì ngay hồi nhỏ cũng không ai tin rằng ông có tài gì lớn. Bây giờ người tanhận rằng ông là một tuyệt thế thông minh, một vị khổng lồ của thế hệ này,một trong những nhà tư tưởng sâu sắc nhất cổ kim, vậy mà năm chục nămtrước ông là em nhỏ chậm chạp, nhút nhát, đần độn, tập nói một cách cực kỳkhó khăn. Ông tối dạ đến nỗi thầy học của ông phải bực mình và song thânông sợ rằng ông vào hạng hạ nhân. Ít năm trước đây một buổi sáng, ông thức dậy ngạc nhiên thấymình thành danh nhân bực nhất thế giới, không thể tin được rằng một giáosư toán mà lại được báo chí khắp toàn cầu in tên bằng chữ lớn lên trang đầunhư vậy. Ông là một nhà khoa học chứ đâu phải là một nhà quyền thuật hạngJack Dempsey. Ông thú rằng không thể hiểu được điều đó. Mà cũng khôngai hiểu được điều đó. Vì một chuyện như vậy chưa hề xảy ra trong lịch sửloài người. Con người của ông cũng lạ lùng như thuyết Tương đối của ôngvậy. Ông khinh những cái mà phần đông loài người mơ ước như danh vọng,của cải, xa hoa. Chẳng hạn thuyền trưởng một chiếc tàu biển nọ dành choông dãy phòng sang trọng nhất dưới tàu, ông từ chối, bảo rằng đi hạng chótcòn thích hơn là nhận bất kỳ một đặc ân gì. Ngày ngũ tuần của ông, chính phủ Đức ban cho ông đủ các ânhuệ, dựng một tượng bán thân của ông ở Potsdam, tặng ông một dinh thự vàmột chiếc tàu buồm, gọi là tỏ lòng quý mến và ngưỡng mộ bất tuyệt của dântộc. Nhưng chỉ ít năm sau, người ta lấy lại hết những cái đó và ông sợ,không dám trở về quê quán nữa. Trong mấy tuần lễ, ông trốn trong một ngôinhà, cửa song sắt ở nước Bỉ và đ êm nào cũng có một người lính canh choông ngủ. Khi ông tới Nữu Ước để làm giáo sư toán ở trường đại họcPrinceton, ông sợ các nhà báo phỏng vấn và dân chúng hoan hô, nên các bạnthân của ông phải bí mật cho ông xuống thuyền đưa lên bờ trước khi tàu ghébến rồi chở ông đi bằng xe hơi. Ông nói rằng khắp thế giới chỉ có mười hai người hiểu đượcThuyết tương đối của ông, mặc dầu đã có trên chín trăm cuốn sách giảnggiải nó. Chính ông giải thuyết đó bằng thí dụ dễ dàng và hóm hỉnh này:Khi anh ngồi với một mỹ nhân, thì một giờ anh tưởng chừng chỉ bằng mộtphút, nhưng khi ngồi trên một lò lửa nóng thì mới một chút anh coi là mộtgiờ. Tương đối là vậy, chứ có gì đâu. Tôi cho nó đúng, còn nếu bạnngờ nó sai thì bạn cứ thí nghiệm, nhưng xin bạn ngồi trên lò nóng còn để tôingồi với mỹ nhân nhé. Bà Einstein nói rằng bà không hiểu thuyết tương đối là cái quái gìcả, nhưng bà hiểu một cái gì quan trọng đối với đàn bà hơn, là hiểu chồngbà. Một đôi khi có khách khứa lại uống trà và bà lên lầu mời Giáo sưxuống chuyện trò ít lâu. Ông la bể nhà nhà lên: Không! Không! Tôi khôngxuống! Không xuống! Tôi phải đi khỏi nhà này mới được. Làm việc ở đâykhông được. Cấm đấy, không được làm ngưng công việc của tôi như vậyđược nữa đa. Bị ông la như vậy bà cứ điềm tỉnh, để ông phát hết cơn giận củaông ra, rồi bà khéo léo ngoại giao làm sao mà ông cũng xuống nhà dướiuống trà và xả hơi một chút. Bà làm vậy chỉ vì thấy ông làm việc quá màmuốn cho ông nghỉ. Bà bảo rằng chồng bà thích sự thứ tự trong tư tưởng mà khôngthích sự thứ tự trong đời sống. Ông muốn làm cái gì là làm, chẳng kể giờgiấc gì cả. Ông hành động chỉ theo hai quy tắc. Quy tắc thứ nhất là không cóquy tắc nào cả. Và quy tắc thứ nhì là bất chấp dư luận. Ông sống cực kỳ giản dị, đi đâu cũng chỉ bận áo cũ, nhàu nát, ítkhi đội nón; vào phòng tắm thì ca hát, huýt còi vang lên. Xà bông để tắm thìông dùng để cạo râu. Con người ráng giải quyết những bí ẩn phức tạp nhấtcủa vũ trụ đó, bảo rằng dùng hai thứ xà bông chỉ làm cho đời thêm phức tạp.Nhìn ông tôi có cảm tưởng rằng ông rất sung s ướng. Triết lý về hạnh phúccủa ông giúp cho tôi nhiều hơn thuyết tương đối của ông. Mà tôi cho rằngtriết lý hạnh phúc đó rất cao đẹp. Ông bảo rằng ông sung sướng vì ôngkhông cần một thứ gì của bất kỳ người nào. Ông không cần tiền, không cầnchức tước, không cần lời khen. Ông tìm hạnh phúc cho ông trong những việcrất giản dị là làm việc, chơi vĩ cầm và thả thuyền. Cây đờn vĩ cầm làm cho ông vui nhất. Ông bảo rằng ông thườngsuy nghĩ bằng âm nhạc, và mơ mộng bằng âm nhạc. Một lần, đi xe điện ở Bá Linh, ông bảo người bán giấy đã tính lộnkhi thối tiền cho ông. Người đó đếm lại t ...