Một hôm một em nhỏ đói, ở trường về, ngừng trước một tiệm bánh, thèm thuồng nhìn những ổ bánh mì nóng và những bánh ngọt phết kem. Người bán hàng thấy vậy, đi ra, hỏi: - Sao? Em thấy có vẻ ngon lắm, phải không? Em nhỏ Hòa Lan đó đáp: - Nếu tấm kính không dơ thì còn có vẻ ngon hơn nữa. Người bán hàng bảo: - Em nói đúng. Em chùi nó được không? Thế là em Edward Bok lãnh được việc làm đầu tiên trong đời em. Mỗi tuần người ta trả em có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
40 Gương Thành Công - Edward Bok 40 Gương Thành Công Edward Bok Một hôm một em nhỏ đói, ở trường về, ngừng trước một tiệm bánh,thèm thuồng nhìn những ổ bánh mì nóng và những bánh ngọt phết kem. Người bán hàng thấy vậy, đi ra, hỏi: - Sao? Em thấy có vẻ ngon lắm, phải không? Em nhỏ Hòa Lan đó đáp: - Nếu tấm kính không dơ thì còn có vẻ ngon hơn nữa. Người bán hàng bảo: - Em nói đúng. Em chùi nó được không? Thế là em Edward Bok lãnh được việc làm đầu tiên trong đời em.Mỗi tuần người ta trả em có năm cắc, nhưng đối với em thì bấy nhiêu là cảmột kho tàng rồi! Cha mẹ em nghèo tới nỗi ngày nào em cũng phải đi lượmnhững mảnh than vụn từ trên xe cam nhông rớt xuống đường, xuống rãnh. Em nhỏ đó, Edward Bok, không biết một tiếng Anh nào khi đặtchân lên đất Mỹ, và nghe thầy giáo giảng bài, em không hiểu gì hết. Em chỉhọc có sáu năm, vậy mà sau này làm giám đốc một tạp chí, đã thành côngnhất trong nghề làm báo ở Mỹ. Edward Bok thú rằng ông không biết chút gì về sở thích của phụnữ, mặc dầu vậy, ông đã sáng lập một Tạp chí phụ nữ lớn nhất thế giới màsố trang và số in cứ mỗi ngày một tăng. Ngày mà ông giao công việc quản lýcho người khác để về nghỉ, thì tạp chí in hai triệu số mỗi tháng và nội tiềnquảng cáo cũng đã đem cho ông một triệu Mỹ kim mỗi kỳ rồi. Edward Bok làm chủ nhiệm tờ Ladie s Home Journal trong bachục năm. Khi ông thôi làm báo, ông viết tiểu sử ông trong cuốn TheAmericazination of Edward Bok. Sau khi chùi kính cho tiệm bánh mì, ông làm đủ các nghề khácnhau, ta có thể nói là ông sưu tập mọi nghề một cách hăng hái như thanhniên sưu tập cò vậy. Sáng thứ Bảy ông bán báo. Chiều thứ Bảy và ngày ChủNhật ông đem nước chanh và các đồ giải khát cho những du khách du lịch ởcác bến xe ngựa. Tối Chủ Nhật ông viết truyện tình cho một tờ báo trongmiền. Tóm lại, ngoài giờ học, ông làm mọi việc để kiếm tiền từ sáu tới haichục Mỹ kim mỗi tuần. Lúc đó ông mười hai tuổi và qua ở Mỹ chưa đượcsáu năm. Mới mười ba tuổi mà ông đã phải thôi học, vào làm chân sai vặttrong phòng giấy ở hãng Western Union. Nhưng không lúc nào ông khônghọc thêm, ông nhất định tự học, Ông đi bộ tới hãng cho khỏi tốn tiền xe, vànhịn bữa trưa để mua một cuốn Tự điển danh nhân Hoa Kỳ. Rồi ông làmmột việc lạ lùng: ông đọc tiểu sử những danh nhân đương thời và cả gan viếtthư xin họ cho biết chi tiết về tuổi thơ của họ. Ông viết cho đại tướng JamesA. Garfield, lúc đó ứng cử chức tổng thống, hỏi đại tướng có phải hồi nhỏ đãphải kéo tàu buồm nhỏ trên các kênh không. Ông lại viết cho đại tướngGrant hỏi về một trận nào đó. Grant vẽ một bản đồ cho coi, còn mời thằngnhãi mười bốn tuổi tới ăn cơm và nói chuyện trọn buổi với mình nữa. Thành thử cậu bé kiếm được sáu đồng hai cắc rưỡi đó làm quenđược với những người nổi danh nhất đương thời. Cậu lại thăm Emerson,Philip Brooks, Oliver Wendell Holmes, Longfellow, phu nhân Lincoln lúcđó đã góa, thăm Louia May Alcott và tướng Sherman. Sự quen biết các danh nhân đó ảnh hưởng quyết định đến sự biếnchuyển của Edward Bok. Một người rất có thiên tư mà không được sống gầncác giới chỉ huy, có khi phải đợi rất lâu mới tiếp xúc đ ược với những ngườibiết nhận tài năng của mình. Điều này còn tai hại hơn: có thể rằng chínhngười đó không biết mình có tài, không ngờ nổi mình làm việc này việc nọ,thành thử uổng sức trong những năm trẻ trung để làm những việc tầmthường, rồi về già mới được thi thố tài năng, nếu không chết sớm mà phí cảmột đời. Sáng kiến của Edward Bok tỏ rằng ông không chịu đứng lâu mộtchỗ, khi chỗ đó không xứng với tài ông. Tức khắc ông làm quen được vớinhững người chỉ huy thế giới, hiểu được cách họ nhìn đời, sự quen thuộc đóquý báu vô cùng đối với một ông chủ báo. Một hôm ở ngoài đường, Edward Bok thấy một người mở một baothuốc lá, rút tấm hình ra coi rồi liệng đi. Bok thấy là hình người, lượm lênxem, thì ra một chính khách có danh, phía sau để trắng. Ông nghĩ: Nếu chép ở sau tấm hình ít hàng tiểu sử của nhân vật thì có lẽhình không bị liệng như vậy. Ông bèn nảy ra một ý. Hôm sau ông bỏ bữa cơm trưa, đi ngay lạinhà xuất bản đã in những hình đó. Ông thuyết người chủ, giọng hăng hái vàquyết tín đến nỗi người đó xiêu lòng, nhờ ông viết cho một trăm tiểu sử danhnhân, mỗi tiểu sử một trăm chữ, tiền nhuận bút là mười Mỹ kim. Chẳng baolâu người đó cậy ông viết nhiều quá, ông phải kiếm vài người cộng tác, trảcho họ một nữa tiền, nghĩa là năm Mỹ kim mỗi tiểu sử. Rồi ông bỏ luôn chân gác cửa, nhào vô nghề xuất bản. Năm ông đi Philadelphie để lãnh việc nhận quản lý tạp chí Ladie sHome Journal. Ông đúng hai mươi sáu tuổi. Năm ông đóng cửa phòng giấycủa ông lần cuối cùng và bảo:Thôi, từ nay không trở lại đây nữa thì ôngđúng ...