Ngày thứ tư… Anh đã xa dần trung tâm của Bangkok. Nơi này là những con ngõ nhỏ quanh co, bẩn thỉu, với đầy rác rến từ rau cỏ và hoa quả nẫu nát. Dưới cái nắng mùa khô hanh hao, mùi thực vật phân hủy bắt đầu xộc lên ám vào da thịt những người khách bộ hành. Trên đất nước này, không nơi nào giống nhau, trừ cái nắng, nắng khô hạn, nắng nhớp nhúa, nắng chói chang, nắng gằn hắt, nắng bỏng cháy, nắng ụp lên mọi vật như muốn rụi tàn tất cả. Nắng len lỏi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
7 ngày trên sa mạc 7 ngày trên sa mạc (Phần 2) TRUYỆN NGẮN CỦA DI LINgày thứ tư…Anh đã xa dần trung tâm của Bangkok. Nơi này là những con ngõ nhỏ quanh co, bẩn thỉu,với đầy rác rến từ rau cỏ và hoa quả nẫu nát. Dưới cái nắng mùa khô hanh hao, mùi thựcvật phân hủy bắt đầu xộc lên ám vào da thịt những người khách bộ hành. Trên đất nướcnày, không nơi nào giống nhau, trừ cái nắng, nắng khô hạn, nắng nhớp nhúa, nắng chóichang, nắng gằn hắt, nắng bỏng cháy, nắng ụp lên mọi vật như muốn rụi tàn tất cả. Nắnglen lỏi vào cổ họng anh khô khốc. Những dây hoa ngũ sắc để cúng chùa lấp lóa trước mặtanh muôn nghìn sắc tía. Anh cố gắng chống chọi với cơn choáng váng vì say nắng và vìđói khát. Phố xá đông người và anh đang độc hành. Những con người này nói cùng tiếngnói với anh. Anh đã sinh ra và lớn lên cùng dân tộc này, nhưng anh luôn thấy mình khôngthuộc về họ. Anh không thuộc về nơi này. Ý nghĩ đó đã lóe lên trong khoảnh khắc khianh đi đi về về giữa những mỏ sa khoáng xám xịt, lầm bụi và rét cắt da cắt thịt, để rồi chỉhai tiếng sau đã có mặt ở thành phố ồn ã chan hòa ánh nắng. Khi đối diện Phra Suphan,anh ngẩng lên nhìn ông đau khổ.- Con không còn gì cả, thầy ơi.- Chakri, thế giới này là hư vô. Vạn vật biến hóa vô thường, đời người là vô thường. Mỗigiây tạo hợp bởi nhân duyên, phút chốc lại diệt. Của cải sinh ra do tâm thức của con. Thứquý nhất, nó nằm trong tim con. Nó vô hình mà hữu hình. Đấy là đất con ạ.Anh im lặng. “Con không thuộc về nơi này, con cũng không thuộc về nơi linh hồn tổ tiênđã gắn bó xương thịt từ ngàn đời. Con đã tưởng thế mà không phải. Con thấy sợ họ. Consợ những con người ấy, những đồng bào cùng chung nguồn gốc đã sẵn sàng hủy hoại vàvùi diệt con xuống đất đen.” Anh không thốt nên lời nhưng dường như ý nghĩ đã đậu lạinhờ sợi dây tinh thần vừa được gắn kết với Phra Suphan.- Nhân quả là hiện thân của vô thường, Chakri.- Con đã làm điều gì không phải? – Những giọt nước khô khốc ứa ra từ hai hốc mắt Trác.- Ta không có ý nói thế. Nhân duyên hợp tan không vĩnh viễn. Chẳng có gì là vĩnh viễntrên cõi đời này. Cả nỗi đau của con cũng vậy, Chakri ạ.- Con không thể xua nó đi. Chỉ còn một cách duy nhất thôi, thưa thầy.- Cái chết ư? Nếu ngay cả trong cái chết con cũng không thể giải thoát được thì sao đây?Vẫn còn những con người đang sống gắn kết với linh hồn con. Làm sao con có thể giảithoát khỏi họ đây? Nếu con đã nghĩ đến cái chết, vậy thì hãy ngày nào cũng nghĩ đến nóđi. Nếu thời hạn của con chỉ là bảy ngày, con sẽ làm được những điều đúng nhất.Suphan đã khuyên anh nên nghĩ đến cái chết và điều đó nhập vào anh như một cách tự kỷám thị. Sau 7 ngày anh sẽ tìm đến cái chết để được giải thoát vĩnh viễn. Như vậy, chỉ cònba ngày nữa thôi.Hình như anh bị lạc đường. Chùa Wat Phou Phnom nằm ở góc phải trên bản đồ quậnKhlong Toey nhưng anh lại đang đi về hướng Thung Mahamek. Trác đành quay ngượclại. Khi những ngôi nhà cũ nát hiện ra thì mặt trời đã đứng bóng. Những cư dân quậnKhlong Toey nghèo túng nhất Bangkok. Phần lớn họ là dân lao động nhập cư đến từ vùngĐông Bắc tỉnh Isan. Những con kênh ở Khlong Toey bốc mùi xú uế và không khí ô tạpngay cả trong những bóng cây hiếm hoi bên vệ đường. Bất chợt giữa những tạp chất hỗnđộn ấy, một mùi hương thoảng qua khứu giác hầu như đã tê liệt. Anh cố nhướng đôi mắtđờ đẫn về phía mùi hương như một phản xạ có điều kiện. Có chiếc ô tô vừa đỗ xịch lạingay trước mặt anh và một cô gái Thái xuất hiện từ cửa sau. Anh không biết chiếc xe hơisang trọng và cô gái sang trọng kia làm gì ở chốn bần hàn này, nhưng mùi hương toát ratừ cô ta khiến anh ngây ngất, và đau đớn. Đó là mùi hương mê hoặc của lan Nam Phi,nhài Madras và hồng Damascene. Mùi hương pha trộn cả sự lạnh lẽo của cái chết.***- Đấy là mùi hương pha trộn của lan Nam Phi, nhài Madras và hồng Damascene, tạo nênRush Coffret.- Anh chẳng quan tâm đến nhài, lan hay hồng hoa gì hết. Nó luôn xuất hiện khi em cómặt. Anh thành phản xạ có điều kiện rồi. Thậm chí nếu chỉ cầm một chiếc khăn có RushCoffret thì hình ảnh em lập tức hiện ra trong đầu anh.- Một năm Gucci sản xuất tới hàng vạn lọ Rush. Anh nhìn thấy em ở tất cả những ngườidùng Rush à? – Suzy cười to.Quả thật, mùi hương nồng nàn ấy đã trở nên ám ảnh đến nỗi có lần trong một bữa tiệc lớnmà hai người tham dự, anh ngồi gần nàng và cảm nhận mùi hương tỏa ra từ những nếpvải áo, từ trong những cử động nhỏ nhất của nàng và dường như quyện hòa lên cả ánhmắt, đôi môi. Anh nhắn tin vào máy nàng “Ra ngoài chút, có việc cần”. Nàng bước theoanh, ngơ ngác giữa hành lang vắng lặng. Anh không nói gì, kéo tay nàng đi trên nhữngbậc thang trải thảm đỏ hun hút và họ đã làm việc đó ngay trong restroom của sảnh kháchsạn, vội vã và cuồng nhiệt như những thanh niên mới lớn còn nguyên tính tò mò.- Nó hòa lẫn vào em, tạo thành một mùi hương khác, không phải giống th ...