Ánh sáng lọt qua khe cửa hắt lên sống mũi anh ấm nóng. Anh không dùng đồng hồ, không dùng điện thoại di động, không dùng bất cứ thứ gì thuộc về trang thiết bị văn minh kể từ sáng nay, nhưng nhìn bóng nắng, anh biết kim giờ đã chạm tới số 5. Anh cuộn chiếu và mở cánh cửa gỗ. Các chư tăng đang đi lại trong sân làm bóng áo vàng sáng lên trong nắng non. Tiếng kinh tụng hầu đã vô cảm, không còn ham muốn, không còn giận dữ, không còn si mê, không còn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
7 ngày trên sa mạc phần 1 7 ngày trên sa mạc Phần 1 TRUYỆN NGẮN CỦA DI LIÁnh sáng lọt qua khe cửa hắt lên sống mũi anh ấm nóng. Anh không dùng đồng hồ,không dùng điện thoại di động, không dùng bất cứ thứ gì thuộc về trang thiết bị văn minhkể từ sáng nay, nhưng nhìn bóng nắng, anh biết kim giờ đã chạm tới số 5. Anh cuộnchiếu và mở cánh cửa gỗ. Các chư tăng đang đi lại trong sân làm bóng áo vàng sáng lêntrong nắng non. Tiếng kinh tụng hầu đã vô cảm, không còn ham muốn, không còn giậndữ, không còn si mê, không còn thù hận. Khi anh bước qua bậc thềm mát lạnh của gianchính, quỳ gối trước pho tượng Phật bằng vàng mang dáng hình khổ hạnh, Phra Suphanmắt vẫn đang nhắm nghiền, bàn tay trái đưa cho anh quyển kinh. Trác thực sự ngạcnhiên, khẽ liếc Suphan. Khuôn mặt ông ngăm ngăm xương xẩu, dường chỉ còn da vàxương. Phra Suphan đã tách được phần hồn và xác rồi sao? Do đâu ông biết được cóngười vừa ngồi xuống cạnh mình? Do đâu ông biết được đó chính là anh?Trác lần giở những trang giấy màu vàng nhạt, miệng tụng kinh trong vô thức, tuy nhiênanh không thể nhập trí óc và những lời kinh kệ vào làm một, anh cũng không thể tách rờiphần hồn và phần xác như Phra Suphan, những hình ảnh lưu lại trong vỏ não như mộtcuốn phim cũ nát cứ tua đi tua lại, đôi lúc trộn lẫn vào lời niệm. Trong đó, khuôn mặt củasư trụ trì Phra Suphan không phải vô cảm như đang bên cạnh anh mà đầy sống động hệtlúc anh gặp ông lần đầu tiên vào buổi tối hôm qua.- Nếu con muốn chia sẻ điều gì, hãy tìm đến ta. – Sau cùng Phra Suphan lên tiếng và rờikhỏi gian thờ.Trác vẫn mải miết đọc lời niệm, nhưng càng lúc trí óc càng trở nên hỗn độn. Khi anhđứng lên, bóng nắng đã hắt xiên vào trong điện. Anh bước qua sân giữa để vào trai phòngcủa Phra Suphan.- Thưa thầy, con muốn biết cái chết là gì. – Trác vụt nói ngay khi nhìn thấy tấm lưng gàygò của Suphan, sợ rằng nếu ông quay mặt lại, anh sẽ câm nín như đã từng.Suphan im lặng. Mãi sau ông mới lên tiếng, mắt vẫn không rời một điểm bất định trêntường.- Muốn biết cái chết là gì, con cần phải hiểu sự sống.- Con đã thấu hiểu sự sống, không ai hiểu nó hơn con. – Anh nóng lòng ngắt lời Suphan.- Con muốn dứt bỏ luân hồi và nghiệp chướng. Nguồn gốc của mọi tội lỗi và khổ đau màcon đang gánh chịu là những ngu muội mà con sẵn sàng để vượt qua. Con đã sẵn sàng từbỏ mọi ham muốn, quyền lực, của cải và dục vọng.- Bằng cách nào đây?- Bằng sự giải thoát.- Đức Sakya Mouni đã nói rằng con đường khổ hạnh cũng tối tăm vô nghĩa như conđường vinh hoa phú quý. Đấy không phải là sự giải thoát. Cái chết càng không phải làgiải thoát. Đó chỉ là trạng thái chuyển tiếp của kinh nghiệm thực tại trước khi chuẩn bị táisinh. Nó sẽ chấm dứt khi thần thức thực sự tái sinh trở lại vào một trong những cảnh giớicủa sáu cõi luân hồi. Thần thức nếu chưa giác ngộ, vẫn chìm đắm trong ảo tưởng hiện tạicũng như vị lai, bởi chính tâm thức tạo ra thế giới sự vật. Nhân đã gieo thế nào thì quả sẽgặt đúng thế ấy.Khi Trác rời khỏi trai phòng, những người đồng hành đã đợi anh ngoài sân giữa. Trên taymỗi người cầm một túi xách nho nhỏ. Họ đều vào chùa trước anh. Đối với một vài người,chùa sắp tới sẽ là điểm cuối cùng mà họ di chuyển.Trác bước đều trên vỉa hè, đôi mắt nhìn vô định vào dòng người xuôi ngược. Bangkokđang vào mùa khô. Cái nắng như lửa vờn trên chảo rang làm ráo tức thì những giọt mồhôi vừa ứa, rồi lại tiếp tục luồn hơi nóng vào từng nội tạng của những người khách bộhành. Có thể họ đã đi được gần chục cây số. Hai người trong số họ đã lên một chiếc taxiđể tiếp tục cuộc hành trình, còn Trác kiên trì bước tiếp. Nắng đã gần giữa đỉnh đầu. Nắnghòa nhịp khô rát vào dạ dày đang sôi réo. Nắng hắt hơi hầm hập từ mặt đường nhựa lênđôi bàn chân đã chớm chày xước. Anh thấy mình sắp kiệt lả xuống vệ đường, và đó chínhlà điều anh muốn. Hồi còn nhỏ, một nhà sư giảng đạo cho gia đình anh nói rằng thể xác làcái bình đựng và thứ chứa trong nó là linh hồn. Phần hồn vốn dĩ trong sạch nhưng phầnxác bản chất luôn ham muốn. Muốn xác và hồn cân bằng thì hãy đày đọa thể xác, chỉ nhưvậy mới có thể giải thoát khỏi vòng lao. Đúng lúc ấy, một luồng gió mát làm dịu đôi chânđang sưng tấy, làm nhẹ bỗng đầu óc đang ong nắng, gió mơn man trên môi đã hầu nứt nẻ.Trác nheo đôi mắt rát bỏng. Anh đang đứng trên con đường chạy ven sông Chao Phraya.Gió sông khiến làn da khô ráp của anh mềm lại, hệt như khi anh hứng đầy lồng ngựcnhững cơn gió của biển đêm.***Khách sạn Kuta Paradiso khi về đêm là một trong những nơi thú vị nhất của bãi biểnKuta. Trên sân khấu dựng sát bể bơi, một ban nhạc da đen đang trình diễn những giaiđiệu bằng tiếng Pháp. Anh ngồi bên chiếc bàn bằng mây sát mặt nước, đối diện hai ngườibạn hàng quốc tịch Mỹ gốc Việt. Khi chai bia lạnh thứ tư gần hết thì cũng là lúc câuchuyện giữa họ đã cạn. Hayden Trịnh vóc người cao lớn, da ngăm ngăm đe ...