Con đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân người và xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra. Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khô nẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoi thóp hơi tàn. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
7 ngôi làng ma - phần 1 7 ngôi làng ma - Phần 1 ĐƯỜNG VÀO NGÔI LÀNG MACon đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân ngườivà xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra.Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khônẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoátên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoithóp hơi tàn.Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người đó nhưmuốn nuốt lấy ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang vắng. Trên vệt đấtbằng, khô cháy thấp thoáng bóng người lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờnhư u hồn người chết thảm. Nó lao đi như điên dại với chiếc bút vẽ và giấy trắngtrong tay, tiếng thở nặng nề hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng khô nứt.Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi!Trong lúc lao chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần, bỗng một gótchân hắn bị rách toạc ra và hắn ngã quỵ xuống đất. Quay đầu nhìn lại gót chân, hắnchỉ thấy một vật hình dạng giống như nắm đấm bàn tay đang gò lấy gót chân mình.“Anh! Là anh à?”, hắn vội la lên.Vết thương hình nắm đấm vẫn im thin thít chẳng chút phản ứng gì, vẫn cứ nắm chặtgót chân hắn, yết hầu hắn như có vật gì đang chạy tứ tung trong đó, hai cánh tay bỗngnhiên nắm chặt lại. Hắn vội vã lao tới đám cỏ rậm phía trước mặt, ra sức lần mò tìmkiếm chủ nhân của bàn chân khô không khốc đó. Dù đó là một thây người, thì hắn vẫncứ muốn tìm cho bằng được chủ nhân của cánh tay kia.Trong thoáng chốc, nỗi thất vọng đã bao phủ tâm hồn hắn, hắn gục quỵ xuống đất rồicười gằn trong nỗi sợ thất thanh. Hoá ra, chẳng phải là bàn tay ai buộc chân hắn cả,đó chỉ là một sợi dây cát đằng đã khô mà thôi.Trên đầu hắn, vụt qua mấy con quạ đen, “quác” một tiếng ai oán ghê người, tiếng kêunhư xé toang bầu trời đỏ ối. Sau trận cười gằn thảm thương đó hắn ậm ự mấy tiếngrồi vội vàng nhặt lấy chiếc bút vẽ và mảnh giấy trắng đang nằm bên mình lên, vộivàng vẽ cảnh đám cỏ hoang rậm rạp trước mặt.Mấy sợi gân xanh trên trán hắn lại nổi lên, từ đôi mắt đỏ ngầu những đường mạchmáu giờ đã lộ ra vẻ chú tâm cao độ, bàn tay phải như được điều khiển bởi bàn tay quỷthần nằm ngoài tầm kiểm soát của ý chí, thế là hắn cứ cặm cụi vẽ một cách máy móccảnh vật trước mắt.Sau khi vẽ xong, hắn bỗng thấy tim đập liên hồi, hắn há mồm thở dốc giống như vậnđộng viên chạy đua vòng cuối. Sau một hồi, hơi thở đã trở lại bình thường, hắn nhìnlại bản vẽ vừa phác thảo trong tay… Không có! Không có…Cả bức vẽ, ngoài những đám cỏ rậm mọc bừa phứa ra, thì chẳng có gì cả!“Tại sao?”. - Hắn nghiến chặt răng, cúi đầu nôn ra mấy tiếng: “Mẹ kiếp, rốt cục màyở đâu?”.Lần đầu tiên phát hiện nét bút của mình có thể vẽ được cả linh hồn của ma quỷ, hắnvô cùng kinh ngạc. Đó là khi hắn vẽ cảnh thực bên chiếc cầu đá, khi vẽ xong hắn vôtình phát hiện nằm ngay dưới gầm cầu là một người con gái đã khô.Đấy là một pha vô cùng quan trọng, sự xuất hiện quái dị của người con gái dưới gầmcầu kia sẽ phá vỡ cung cách của toàn bức họa hắn không thể không chú ý đến trongkhi vẽ. Điều đáng sợ là, hắn hoàn toàn vô thức khi vẽ hình người con gái lên bức họacủa mình, ký ức về thời gian khi vẽ dường như trống rỗng, đó chỉ là hoạt động củabàn tay ngoài sự kiểm soát của lý trí, đó là thời gian hắn bị sự quái dị thôi miên và rútlấy hình ảnh người con gái trong đầu hắn rồi tô lên bức họa mà thôi.Nửa tháng sau, phía cảnh sát có cuộc thăm dò đến ngôi làng này, họ đã vô tình pháthiện và đào lên xác chết của một cô gái dưới chân cầu đá kia!Hắn tin chắc chắn rằng, thây người chết chôn dưới trụ cầu kia chính là người con gáitrong bức họa của mình. Hồn oan muốn mượn bàn tay của hắn để mách nơi thi hài bịgiấu. Bỗng hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn, hắn có thể vẽ được nơi ở của các linhhồn, như vậy, phải chăng hắn có thể tìm được anh trai mình?Hắn lại nắm chặt lấy cây bút trong tay, đứng phắt dậy, móc lấy mẩu giấy đã nhầutrong túi quần ra, giấy đỏ chữ đen, trên dòng tiêu đề ghi giấy thông báo thi đỗ củakhoa tin học! Hắn lại tiếp tục tiến về phía trước, dừng chân dưới gốc cây hoè. Đây làmột cây hoè chết khô vì nhiều vết dao chặt phá, toàn thân cây khô cứng, trụi trơ khôngmột chiếc lá hay vật gì khác, nó queo quắt và cằn cỗi như vùng đất mà hắn đã lớn lên.Trên thân cây khô này, trước đây có một cậu con trai đã treo cổ tự vẫn. Hắn lặng lẽcầm bút lên, lại một lần tốc họa nữa! Quả nhiên trong tranh vẽ, trên chiếc cây khôbỗng xuất hiện xác chết của một người con trai treo cổ tự vẫn, đong đưa theo gió.Thây người đó là cậu con trai đã treo cổ vì thi đỗ trường học mà mình mơ ước nhưngnhà quá nghèo nên không có đủ tiền cho cậu ta ăn học. Cậu ta đau hận ngôi làng kia, vàđã tự kết thúc nỗi ràng buộc của sự nghèo hèn bằng một biện pháp hết sức cực đoan.Vẽ xong, hắn than một tiến ...