Con đường dẫn vào ngôi làng ma có một phòng nghỉ trọ nhỏ, tuy không thể bì kịp với các khách sạn lớn ở các thành phố song trông vẫn rất sạch sẽ. Ông ta mang hành lý trên vai rồi tiến thẳng vào làng, vừa vào cửa chính đã thấy chiếc sạp kê bên cầu thang
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
7 ngôi làng ma - Phần 2 Phần 2 NGÔI LÀNG MA THỨ NHẤT - QUAN TÀICon đường dẫn vào ngôi làng ma có một phòng nghỉ trọ nhỏ, tuy không thể bì kịp vớicác khách sạn lớn ở các thành phố song trông vẫn rất sạch sẽ. Ông ta mang hành lýtrên vai rồi tiến thẳng vào làng, vừa vào cửa chính đã thấy chiếc sạp kê bên cầu thang.Bên chiếc sạp là cô gái trạc tuổi ba mươi, ăn mặc khá mốt, dáng người trông cũng kháxinh. Những đường cong của cơ thể cô hiện lên một cách quyến rũ bộ váy liền áo màuđen. Trông cô ta không mang chút vẻ gì của con gái nhà quê cả, chắc là cô ta ở thànhphố. Trên áo cô cài một đoá hoa màu trắng, chắc trong nhà cô vừa có tang. Tôi từ từ điđến trước sạp, đảo mắt lướt qua bộ dạng cô ta.Từ khi tôi bước vào cửa, cô ta cũng bắt đầu chú ý đến tôi. “Anh muốn thuê phòng nghỉtrọ à?”.Tôi gật đầu, nói: “Cô là chủ của quán trọ này?”.Cô ta cười đáp: “Tôi tên là Đỗ Hoàng Bình, nhà trọ cũng mang tên tôi, dĩ nhiên tôi làchủ nhân của quán trọ rồi”.Tôi gật đầu hỏi: “Nghỉ trọ ở đây giá cả thế nào?”.Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đáp: “Năm mươi đồng một ngày, xin hỏi ông ở baolâu?”.Tôi “ồ” một tiếng rồi đặt một cọc tiền lên sạp nói: “Trước hết tôi xin ở mười ngàyrồi sau đó tính sau”. Cô ta nhận tiền rồi mở ngăn kéo ra lấy một bảng giá nói: “Mườingày tổng cộng là năm trăm đồng, xin ông để lại giấy chứng minh”.“Giấy chứng minh nhân dân?”. Tôi hơi do dự. Tôi là kẻ phạm tội bỏ trốn, làm sao chongười khác biết được mình là ai?Thấy tôi hơi do dự, cô ta chợt nhìn tôi cười một cách bí hiểm và nói: “Nếu thấy khôngtiện thì thôi vậy, xin ông điền vào bảng giá này”, vừa nói, cô ta vừa đưa bảng giá ratrước mặt tôi. Tôi bắt đầu cặm cụi điền vào bảng giá.Họ tên: Đồng TâyGiới tính: NamTuổi tác: Hai mươi bảyHộ tịch: Thành phố Thượng HảiĐồng Tây đương nhiên là cái tên hoàn toàn do tôi đặt ra, tên thực tôi là Trịnh Dung Tân.Sau khi điền xong bảng giá, tôi đưa lại cho cô chủ quán trọ.Cô ta xem lướt qua, bỏ vào ngăn kéo rồi đi ra khỏi sập nói với tôi: “Phòng của ông ởtầng hai, phòng tắm và nhà vệ sinh nằm ngay ở ngã rẽ cầu thang, giờ tôi đưa ông lênđó”.Tôi theo sau cô gái lên cầu thang. Phòng ở cũng khá tốt, khoảng chừng mười ba mườibốn mét vuông, trong phòng có một chiếc bàn, một chiếc giường nằm và vài cái ghế,còn có cả một chiếc ví màu khá lớn, có vẻ rất sang trọng sạch sẽ. Cô gái đứng ở cửaphòng chứ không vào, cô ta nhìn tôi đang nằm ngửa mặt lên trần rồi nói: “Đây là cănphòng tốt nhất của quán trọ nhà tôi, xin ông cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, nhưng xin ônghãy nhớ kỹ một việc”. Cô ta vừa dứt lời tôi liền hỏi: “Việc gì?”.- Xin ông nhất định phải nhớ, buổi tối ông phải ở yên trong phòng, không nên đi lạilung tung.- Tại sao? Chẳng lẽ trong ngôi làng này có chuyện gì mờ ám? - Tôi buột miệng hỏilại.Cô ta sa sầm nét mặt rồi nghiêm nghị nói:- Không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần ông ghi nhớ lời dặn của tôi là được.Tôi không hỏi nữa, nhưng nhún vai tỏ ra không thèm để ý đến lời dặn của cô.Tôi nói: Cô yên tâm đi, tối đến tôi sẽ đóng chặt cửa lại và đánh một giấc dài đến sáng.Cô ta có vẻ đỡ lo hẳn sau khi nghe tôi nói như thế, rồi cô ta nói: “Chẳng qua là tôimuốn tốt cho ông mà thôi, ông phải nhớ lời dặn của tôi đấy!”.Nói xong cô ta quay người lại rồi đi ra khỏi cửa, thoáng một cái tôi chỉ còn nghe tiếngbước chân đi xuống lầu. Tôi nằm trên giường nhưng trong đầu cứ nghĩ về lời nói củacô gái.Màn đêm từ từ buông xuống, tiết đầu thu về đêm thật dễ chịu, ai cũng cảm thấy sảngkhoái.Tôi nằm trên giường, ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm qua cửa sổ, chiếcti vi cứ liên tục lì rì tiếng người nói trong một bộ phim dài tập.Sau ba tháng trời trốn tội, cuối cùng tôi cũng đã tránh được sự truy nã của cảnh sát, cóthể ngủ một giấc thật sâu, thật ngon lành mà không sợ ai cả.Tôi từ từ nhắm mắt, bỗng có tiếng gì quái lạ cứ xì xào bên tai. Tiếng xì xào đó khôngphải phát ra từ chiếc ti vi, vì trước khi ngủ tôi đã tắt bằng điều khiển. Tiếng xì xàovẫn cứ tiếp tục bên tai, hơn nữa tiếng ồn đó càng lúc càng gần tôi, tôi từ từ mở mắt rarồi lần theo nơi tiếng ồn phát ra đi tìm. Quả nhiên tiếng ồn là từ ngoài cửa sổ vọngvào. Cửa sổ vẫn chưa đóng lại, tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ nghe ngóng thì nhìn thấymột chiếc đầu lâu còn vương đầy máu tươi.“Trời ơi!”, tôi buột miệng kêu lên, rồi theo quán tính thụt đầu vào nằm vật xuốnggiường đánh huỵch một tiếng.Ngoài cửa sổ tại sao lại có chiếc đầu lâu ghê rợn đó. Toàn thân tôi phát run co rúm lạitrong chiếc chăn đầu giường nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa sổ. Chiếc đầu lâuđẫm máu tươi đó cứ từ từ ngoi vào trong cửa sổ, một trận gió lạnh se người làm hấttung mái tóc của chiếc đầu, cuối cùng tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của chiếc đầu lâu kia.Đó là một khuôn mặt rất quen, chắc chắn đó là anh trai tôi. “Anh, anh không nên đếngần, không nên đến gần”. Tôi cố co người lùi về phía sau, song phía sau lại là bứctường. Chiếc đầu lâu từ cửa sổ từ từ lăn xuống, rơi đúng vào chiếc nệm t ...