Số phận của tôi gắn chặt với mỗi một khoảnh khắc của sinh mệnh của tôi Ngoài khoảnh khắc thời gian ra, tôi còn lại cái gì nữa? Tôi thật sự có khoảnh khắc thời gian chăng? Điều tôi rõ ràng nhất là tôi đã từng làm một số điều gì đó. Chỉ cần trí nhớ chưa hoàn toàn mất hẳn, tôi luôn có thể nhớ lại được một số việc tôi đã từng làm. Nhưng thời gian không gian vẫn trôi đi mãi như dòng nước, một số việc trong hồi ức đều theo sinh mệnh của quá...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
99 Khoảnh Khắc Đời Người - Lời nói đầu
99 Khoảnh Khắc Đời Người
Lời nói đầu
I- Số phậ n của tôi gắn chặt với mỗi một khoảnh khắc của sinh
mệnh của tôi
Ngoài khoảnh khắc thời gian ra, tôi còn lại cái gì n ữa? Tôi thật s ự có
khoảnh khắc thời gian chăng?
Điều tôi rõ ràng nhất là tôi đã từng làm một số điều gì đó. Chỉ cần trí
nhớ chưa hoàn toàn mất hẳn, tôi luôn có thể nhớ lại được một số việc tôi đã
từng làm. Nhưng thờ i gian không gian vẫn trôi đi mãi như dòng nước, một
số việc trong hồi ức đều theo sinh mệnh của quá khứ mãi mãi qua đi, không
thể tính là cái tôi có hiện tại.
Đối vớ i tương lai, nếu như chỉ xét về thời gian, cũng dễ dàng lý giải:
phàm thời gian không có trong quá khứ mà lúc này lại không có mặt đều có
thể gọi nó là tương lai. Song sinh mệ nh của tôi trong thời gian tương lai đặt
vào những nội dung gì, tôi cũng không biết nữa. Nếu như suy luận theo logic,
có thể nói, tôi có tương lai. Nhưng đây chỉ là một khái niệ m chưa được
nghiệ m chứng mà thôi. Sự thật trước mắt là, đối với thời gian lúc này không
có mặt và nội dung không biết, đều không thể coi là cái hiện tại tôi có.
Duy chỉ có khoảnh khắc lúc này thuộc sở hữu của tôi. Duy ch ỉ có
khoảnh khắc này, sinh mệnh của tôi mới có đầ y ý nghĩa thực tại. Sinh mệ nh
chỉ có thể sống tại khoảnh khắc lúc này, không thể sống trong quá khứ, cũng
không thể sống ở tương lai.
Khoảnh khắc thời gian là một cái gì đây? Nó vừa không thuộc quá
khứ, trái lại lại không ngừng trở thành quá kh ứ; vừa không thuộc về tương
lai nhưng lạ i không ngừng đón nhận tương lai. Nó vừa là một giới hạn có thể
chia cắt vô hạn giống như một điểm không có chiều dài; lạ i là một giới hạn
có thể kéo dài đến vô hạn, 38 năm có thể tính là một khoảnh khắc, trong sinh
mệnh vũ trụ, toàn bộ thời gian loài người tồn tạ i cũng có thể xem là một
khoảnh khắc. Từ đó đủ thấy khoảnh khắc chốc lát là thời gian không thể
tưởng tượng được. Mà cái tôi có, ch ỉ có thể là khoảnh khắc thời gian, như
thế tôi là một tồn tại không thể tượng tượng nổi?
Khi tôi nhả y khỏi vũng bùn của quan niệm thời gian kiể u máy móc,
vứt b ỏ những ngụ y biện như đúng mà là sai, nhận thức được tính vô cùng
sinh động của tồn tại sinh mệnh, tôi mới sáng tỏ trong lòng.
Tôi là sinh mệnh sinh động nhất trong vũ trụ, trên đường trục thời
gian là một quá trình sống và trưởng thành từ đầu đến cuối luôn luôn mở
rộng. Tôi vừa nhận thức được những việc phát sinh trong quá khứ không thể
trở thành cái mà hiện tại tôi có, lại đem quá khứ xem là sự mở đầu của quá
trình sinh mệnh, từ đó trân trọng giá tr ị đặt nền móng khởi nguồn của nó
trong lịch trình của sinh mệnh. Hơn nữa, khi nghĩ lại đặc trưng tính toàn cục
của sinh mệnh, tôi phát hiện ra “quá kh ứ” của tôi cũng quyết định hiện tại
của tôi - tôi luôn luôn ở trạng thái trôi đi, hiệ n tại chẳng mấy chốc đã hóa
thành quá khứ, như thế “quá khứ của tôi có thể có ý nghĩa gì cũng sẽ quyết
định bởi việc làm hiện tại của tôi. Cũng chính là, tôi luôn luôn không ngừng
viết nên lịch sử của mình, sự việc hôm nay đến ngày mai sẽ trở thành việc
của quá khứ, muốn cho mọi việc của tôi ngày hôm qua có giá trị thì phi làm
sao mỗ i một sự việc của tôi hôm nay đều có giá trị.
Tương lai luôn đang mở rộng ở h iện tại, bởi vì hiện tại tôi đang luôn
trù tính tưng lai, mỗ i một ý nghĩa hiện tạ i mà tôi tạo nên cũng chính là trải ra
và tích tụ cho tương lai.
Như thế , đặt mỗi một khoảnh khắc lúc này vào trong thời gian dài
đằng đẵng của tính toàn cục, để cho nó vừa thể hiện quá khứ lại hiện rõ ra
tưng lai, khoảnh khắc lúc này không còn là sự tồn tại trống rỗng không thể
tưởng tượng được nữa, nó đã trở thành cái thực có đầy đủ nhất nối quá khứ
với tương lai của tôi.
Chỉ có lúc này mới có thể n ói: tôi đã có khoảnh khắc thời gian. Tôi đã
nắm chắc được số phận của mình.
Với tư cách cá thể , tôi được khêu gợi từ quan niệm lịch sử của Gan đi,
sinh mệnh là sự tồn tại lấy trần thế làm cơ sở dựa vào trật tự xã hội, cho nên
tôi không theo đuổi mức độ tinh thần đến tột độ không ăn uống những thứ ở
nhân gian - Tôi không thể vứt bỏ được ăn mặc, ở và đi lại của thế tục. Tôi
hoàn toàn có thể đ i theo trào lưu “đi xuống biển”. Nhưng tôi cũng có thể tiếp
nhận chính những hấp dẫn của sáng tạo văn hóa. Trên thực tế , tôi đang vui
sướng xiết bao trong màng lướ i văn hóa tự tạo tự kiềm chế. Tôi hiể u sâu sắc
rằng một khi tách rời màng lưới văn hóa sẽ có thể thật s ự chỉ có hai bàn tay
trắng.
Từ trong văn hóa Bandu tôi nhận được, vận động phát sinh vào thời
điểm chỉ định và địa điểm ch ỉ đ ịnh là thực thể có một không hai. Trong
không gian và thời gian vô hạn, tôi không phải chính là một thực thể độc lập
như vậ y ư? Mặc dù nhỏ bé, nhưng sao lại cản trở sáng tạo văn hóa đặc biệt
của tôi? Sinh mệnh của tôi đã diễn biến thành loại sáng tạ o văn hóa đặc biệt
này, tôi với ...