Khi tôi định đi, một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là anh. Vẫn những nét ấn tượng như thế. Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một chút. Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng búng ba tiếng ê a. Ngày thứ 90Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm ápDáng người cao gầy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
99 ngày và vô tận99 ngày và vô tậnKhi tôi định đi, một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là anh. Vẫnnhững nét ấn tượng như thế. Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một chút.Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng búng ba tiếng ê a.Ngày thứ 90Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm ápDáng người cao gầyCánh mũi phập phồngCâu hát lạc điệuMắt đen hấp háyNụ cười thật hiềnTôi cứ thừ người ra như vậy nhìn cái Duyên, hoặc là không. Cho đến khi nó dí sátmặt vào tôi:-Trông ngu thế?-Chắc thế. Có 2 việc khiến con gái quyết rũ nhất, đó là lúc đan khăn và khi vào bếpmà – Ngừng một lát, nhìn vẻ mặt tí tởn của nó rồi tôi cười phá lên – Mỗi tội bâygiờ tao không nghĩ thế-Ý mày là gì? – Nó giơ con dao cắt bánh trước mặt ra hằm hè – Nhịn đấy đừngđùa.Đúng là tôi đang khen cái Duyên đấy chứ, chỉ tội tôi đang nghĩ con trai khi vào bếpcũng quyến rũ vậy thôi. Giống như anh vậy... Kéo nhẹ cửa sổ, vài giọt nắng xuântrong trẻo liếm từng vệt dài lên chiếc bàn gỗ nâu bóng. Chợt thấy đâu đây miền kíức những ngày gió mùa lại động đậy. Một tháng rồi đấy, kể từ ngày tôi trả lại bộđồng phục Senza Fine. Không một cuộc gọi lỡ hay mẩu tin nào từ anh. Buồn cườithật, tôi mong chờ gì chứ, khi tôi còn chưa bao giờ đưa anh số điện thoại của mình.Cũng lạ. Tôi vẫn tưởng mình chỉ bối rối vào những ngày mưa cơ mà nhỉ.Ngày thứ 25Gần hết một tháng nhưng tôi với anh nói chuyện rất ít. Hầu như chưa bao giờ đượcquá 10 phút. Có lẽ vì tôi không giỏi giao tiếp. Những cuộc trò chuyện thường rờirạc, cộc lốc. Như hôm nay, trời mưa, tôi đi đổ rác về, đứng ở bậc sàn gỗ ngoàicửa, nhìn vào trong, tự dưng hỏi có phải vì tôi là khách quen nên anh nhận tôinhanh thế không? Anh bảo để anh nhớ đã. Rồi ành à lên một tiếng, hỏi tôi biết hátkhông, hát một bài xong anh sẽ nhớ. Tôi đờ người, cáu kỉnh. Anh cười dịu:-Khách quen thì không chắc. Nhưng trong một bộ dạng tả tơi thì lại là chuyệnkhác.Và anh hát đôi câu vớ vẩn nào đấy. Ngang phè. Rồi bảo tôi-Em hát ngang bằng anh là cùng thôi chứ gì. Nên cứ hát đi. Nếu em muốn.Rồi anh cười ngặt nghẽo. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy kì. Sao tôi nhớ hết những gìanh nói vậy nhỉ? Vì chúng tôi nói chuyện quá ít chăng?Ngày đầu tiên.Tay nắm chặt mũ lưỡi trai ướt nhẹp, cả người run run vì thấm nước lạnh, thở ranhững cột khói, tôi ẩn cửa vào Senza Fine. Ngây người nhìn lên bức xếp hình cỡbự rồi buột miệng:-Anh, em muốn làm ở đây.-Chán Latte Macchiato nhà anh rồi à?Với đề nghị bất thường và thái độ xấc xược như vậy, tôi không thấy lạ khi ông chủtrẻ buông thõng câu nói rồi bỏ đi. Chỉ là, tôi khẽ rùng mình khi có gì đấy sắc lạnhchạm vào hai bên má đang lem nhem nước mưa:-Chìa bé nhất. Đồng phục ở tủ thứ hai màu xanh sau quầy đồ uống. Mặc vào rồi rađây nhanh lên.Tôi chỉ kịp tròn mắt, lận đận mặc đồ rồi lại ngẩn ngơ chạy ra. Anh nói dài ơi là dài,tay thì chào khách, tay thì chỉ trỏ một lô xích xông cho tôi. Tai tôi cứ lùng bà lùngbùng, chả hiểu gì sất. Tôi không nói đùa, nhưng cũng đâu có nói thật? Còn anhnữa, đường đường là chủ nhà hàng...? Mọi thứ đến quá nhanh, khiến cho tôi tựdưng chẳng còn nghĩ được gì nữa và chẳng còn thấy gì nữa.Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên sô pha ở tầng trên. Giật mình chạy xuống,đã thấy anh đang thu dọn đồ đạc. Thấy tôi, anh khẽ hất hàm. Thế là lại như cáimáy, tôi lại chạy loanh quanh sờ này sờ nọ, dù tôi cũng chẳng biết xếp chúng vàođâu. Xong xuôi, anh mới quay sang nhìn tôi. Khiến tôi giật thót:-La Ma. Tiền thuốc cảm trừ hết vào lương đấy nhé. Hôm nay thử việc, không tínhlương. Mà biết anh tên gì không hả – anh nghiêm mặt nhìn tôi – Là Nguyễn HoàngNhật Minh. Thế này mà muốn làm việc ở đây?Bối rối, tôi khẽ vén tóc mái còn ướt nhẹp sang một bên, im lặng.Anh nhún vai, khẽ chép miệng:-Thế thì lương trả theo giờ. Hết. Rồi. Về đi.Thế đấy. Trong vỏn vẻn có 5 phút, tôi đã chính thức thành nhân viên của SenzaFine. Những ngày này Hà Nội rét đậm, mưa dài nhưng hết ngày thật nhanh.Ngày thứ 26-Anh à, cậu ấy là Panna hay Pancot đúng không? Vì cậu ấy hay gọi Panna Cottakhi đến đây. Giống như em, anh gọi em là LaMa, Latte Macchiato-Ừ?-Thế thì. Anh gọi em là Phương đi! Em là Trần Mai Anh Phương – Thấy anh nhíumày, tôi nói tiếp – Vì em là nhân viên rồi, đâu còn là khách quen nữa, nhỉ-Hỏi như không hỏi vậy?-Anh cũng thế mà. Nhớ đấy.-Này, em biết không. Cái tên quan trọng và thiêng liêng lắm đấy. Khi biết tên họđầy đủ, người ta có thể ếm bùa phép làm khổ lên nhau và . . .-Em tin, anh Nguyễn Hoàng Nhật Minh ạ.Anh ngẩn người, thật lạ. Anh gãi đầu, rồi cười. Hai bên lông mày đậm nheo lại, málúm đồng tiền hiện rõ ơi là rõ, đẹp ơi là đẹp!Trời hôm ấy lại mưa. Mỗi cô gái đều có một chàng trai để nhớ khi mưa về. Chắc làtôi tìm thấy rồi.Những ngày sau ngày 26Ngày đông rét sớm, mưa phùn suốt thôi. Khách đến đông hơn và chóng vánh hơn.Nháo nhào chạy vào, vội vã ...