Danh mục

9x - Phần 2

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 707.98 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lan nhìn đứa em họ mà xót xa. Các chú công an kể lại rằng Vân vào vũ trường, cắn thuốc lắc và bị bắt, sau đó bị ngất, đưa vào viện thì phát hiện ra em đã có thai 7 tuần, và đã bị sẩy vì Vân không biết. Phòng bệnh trắng xóa và lạnh lẽo. Vân nằm bé bỏng và nhợt nhạt trên giường, đôi mắt nhắm vờ và hình như thiêm thiếp ngủ. Lan nhìn đứa em họ mà xót xa
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
9x - Phần 29x - Phần 2: NgãLan nhìn đứa em họ mà xót xa. Các chú công an kể lại rằng Vân vào vũtrường, cắn thuốc lắc và bị bắt, sau đó bị ngất, đưa vào viện thì phát hiện raem đã có thai 7 tuần, và đã bị sẩy vì Vân không biết.Phòng bệnh trắng xóa và lạnh lẽo. Vân nằm bé bỏng và nhợt nhạt trên giường, đôimắt nhắm vờ và hình như thiêm thiếp ngủ. Lan nhìn đứa em họ mà xót xa. 3 nămtrước, khi Lan đi du học, Vân vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ nhỏ nhắn, buộc tóc haibên, mà giờ đây… Gia đình không hạnh phúc, Vân khi còn nhỏ không nhận thứcđược điều đó, và khi nhận thức được, thì nó giống như một vết thương mãi mãichảy máu, bòn rút sức lực của cô bé 16 tuổi đầu. Càng nhìn Vân, Lan càng giận,giận cô chú bỏ rơi em nó, giận mình không quan tâm đến em, giận Vân không biếtgiữ mình, và giận cái đứa đã gây ra cho Vân cơ sự như thế này…Các chú công an kể lại rằng Vân vào vũ trường, cắn thuốc lắc và bị bắt, sau đó thìbị ngất, được đưa vào viện thì phát hiện ra em đã có thai 7 tuần, và đã bị sẩy vìVân không biết. 16 tuổi, Vân quá bé nhỏ để làm những chuyện động trời như thế.Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt người lớn. Hình như chỉ khinhững đứa trẻ xảy ra chuyện, người lớn mới sực nhận ra mình đã quên. Yêu khôngphải là muốn gì cho nấy, cần gì được nấy, có những thứ tiền bạc không thể muađược, như là sự quan tâm, như là sẻ chia, như là gần gũi, như là… tình yêu. Vân nằm yên lim dim ngủ, câu nói duy nhất của Vân là khai ra ai là người đã gây cho Vân cơ sự ấy. Rồi con bé im lặng. Nó nằm im giả vờ ngủ khi mà trời đất dường như đang sụp xuống. Vân có thể trách được ai? Có thể đòi hỏi được ai quan tâm khi mọi sự đều do Vân chuốc lấy? Vân đã ngã, ngã và không đứng dậy được. _______________________________________ Sân bay tấp nập người qua lại. Bão ở lại một mình đợi bạn của Gió. Cái thằng này không biết gây ra cái chuyện tày đình gì rồi mà mặt cắt không còn hột máu. Điện thoại gọi thì không nghe, lần này có lẽ rất nghiêm trọng.- Xin lỗi cậu là…- Ủa chào cậu, tớ là bạn của đứa lẽ ra giờ này phải ở đây đón cậu :D– Bão rung rung cái biển tên.- Thế nó đâu rồi?- À nó đến đây từ sớm nhưng có chuyện phải đi gấp nên tớ đón thay. Cậu có lẽ phải về nhà tớ một lúc rồi.- Thế hả, tớ tên là Duy – Duy nói một cách chân thành và cởi mở.- Ừ, chúng mình ra xe rồi nói chuyện tiếp nhé. Đường Hà Nội giữa trưa thứ bảy vậy mà cũng đông, đã lâu rồi Duy không có dịp cảm nhận sự đông đúc, ồn ào của Hà Nội, Duy sống ở nước ngoài từ nhỏ, thi thoảng hè có về Việt Nam, và Việt Nam trong Duy là một nơi tươi đẹp, bận rộn và đầy những thứ mới lạ. Xe taxi dừng lại chờ đèn đỏ. Một chiếc xe SH phóng xịch lại gần cái xe Wave đỗ trước. Ngồi trên SH mới cáu cạnh là hai cô cậu mặt mũi non choẹt, rồi cậu lái xe bấm còi inh ỏi giục xe Wave đằng trước vượt đèn đỏ. Còi mãi chẳng được, cậu ta phóng xe lên, đẩy chị trên xe Wave ngã, và đắc chí chửi:- M* mày, đi gì mà ngu đ** chịu được, bố mày đã còi rồi còn không chịu đi. Xòe nhé! – Rồi cả cậu bé và cô bé cười giòn tan vào nắng hè. Duy ngỡ ngàng nhìn sang Bão đang nhăn mặt. Bão lắc đầu:- 9x đấy!- 9x là sao? Không phải cậu cũng 9x à?- Ờ nhưng đa số chúng nó là một lũ nhạt nhẽo, nông nổi sống chi biết hưởng thụ và tự sướng.- Thật sao? - Duy ngạc nhiên- Ừ, thật. – Bão nói đầy chua chát. Thế là đã có một Việt Nam vừa mới ngã xuống, và một Việt Nam mới vừa được dựng lên trong tâm trí Duy, một Việt Nam khác, rất khác. Duy bước vào nhà Bão, ngỡ ngàng trước sự bé nhỏ và gọn gàng đáng kinh ngạc của “ngôi nhà”. Ba người nhà Bão sống ở đây, trong căn phòng chỉ khoảng 20m2 này. Giang, em gái Bão, năm nay học lớp 10, tươi cười chào hai anh vào nhà:- Chào anh, em là Giang, em anh ấy ạ - Giang mỉm cười chào Duy, đôi mắt trong sáng và gương mặt sáng rạng rỡ của cô bé làm nắng hè dường như kém phần oi ả.- Dọn cơm đi, anh Duy chắc đói rồi – Bão nói với em gái. Bữa cơm nhà Bão thật khác lạ, không có những món bình thường Duy vẫn ăn mỗi khi về Việt Nam, không phải là xôi gà, phở tái, không bún nem bún chả, mà có rau muống, thịt luộc, cà, chỉ thế thôi.- Có khó ăn không? – Bão mỉm cười hỏi- Không, ngon mà, tớ về Việt Nam mấy lần rồi nhưng chưa từng được ăn thế này bao giờ- Anh thông cảm nhé, tại anh em báo hơi muộn nên em chẳng kịp chuẩn bị thêm gì, nên ăn uống vậy thôi.- Em nấu cơm khéo thật, mấy đứa em họ anh ở Việt Nam chẳng biết cơm nước gì đâu, về toàn thấy chúng nó dẫn đi ăn hàng thôi – Duy vui vẻ nói.Ăn cơm xong, trong lúc Duy đang đọc tạm 1 cuốn sách ở nhà Bão, Giang lôi anh trai ra ngoài hỏi:- Sao anh Duy lại về nhà mình? Tưởng anh Duy là bạn của bạn anh cơ mà.- Ừ nhưng thằng kia lại gây rắc rối rồi, nó nhắn anh đưa về nhà mình, xong có gì đưa ra kh ...

Tài liệu được xem nhiều: