TẦNG 6 ĐỊA NGỤCHôm nay là thứ tư. Sau khi thức dậy, Xuân Vũ ra ngay sạp báo trong trường mua 1 tờ báo. Đúng là mấy hôm nay vướng vào nhiều chuyện kinh hãi nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhất là không thể bỏ lỡ việc chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp. Nếu để đến sau kỳ nghỉ đông thì sẽ rất căng. Cô đang muốn xin đến thực tập ở một công ty dịch vụ nhắn tin, để tích lũy kiến thức thực tế xã hội, chắc nhà trường sẽ không phản đối. Cô mở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 12 Phần 12TẦNG 6 ĐỊA NGỤCHôm nay là thứ tư. Sau khi thức dậy, Xuân Vũ ra ngay sạp báo trong trường mua 1 tờbáo. Đúng là mấy hôm nay vướng vào nhiều chuyện kinh hãi nhưng cuộc sống vẫnphải tiếp tục, nhất là không thể bỏ lỡ việc chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp. Nếu đểđến sau kỳ nghỉ đông thì sẽ rất căng. Cô đang muốn xin đến thực tập ở một công tydịch vụ nhắn tin, để tích lũy kiến thức thực tế xã hội, chắc nhà trường sẽ không phảnđối. Cô mở xem mục tuyển nhân viên, tìm mãi mới thấy một công ty dịch vụ nhắn tintuyển người biên tập tin nhắn. Có vẻ là một công ty chuyên về tin nhắn, có lẽ các tinnhắn quấy rối kia cũng là do những loại công ty này cung cấp. Xuân Vũ quyết địnhsáng mai sẽ đến xin việc làm. Khoảng sau 10h cô bỗng nhận được tin nhắn của mộtsố máy hoàn toàn xa lạ, nội dung của mẩu tin này khiến tim cô đập mạnh. “Xuân Vũ,anh là Cao Huyền, trưa nay em có rỗi không? Anh có vài điều muốn nói với em. Mườihai giờ trưa nay sẽ đợi em ở Nỗi nhớ khuynh thành”.Cô không trả lời tin nhắn này. Cô biết Nỗi nhớ khuynh thành là 1 quán ăn đối diện vớicổng sau của trường, giá cả hơi mắc nên sinh viên ít khi lui tới. Cao Huyền thật biếtchọn địa điểm, Nỗi nhớ khuynh thành cũng là tên 1 cuốn tiểu thuyết của Trương ÁiLinh. Phải 1 lúc sau XuânVũ mới bình tâm trở lại được. Cô đi đi lại lại trong phòng,mở tủ áo chọn 1 cái áo len ưng ý nhất. Rồi cô vào rửa mặt, trang điểm 1 chút, soigương, trông cũng khá ưa nhìn. Tuy chẳng phải lá ngọc cành vàng con nhà quyền quýgì, nhưng ít ra cũng là mơn mởn nét xuân. Gần đến 12h, cô hồi hộp bước ra khỏiphòng. Cổng sau trường, bên kia con đường là hiệu ăn “Nỗi nhớ khuynh thành”, côchậm chậm bước vào cửa kính, và nhìn thấy ngay Cao Huyền đang ngồi bên cửa sổ,đang vẫy tay. Cô bước đến bên bàn, chưa ngồi vào chỗ vội.Cao Huyền nhìn đồng hồ, nói: “Anh chưa gặp cô sinh viên nào chuẩn giờ như em”.Xuân Vũ nhẹ nhàng “bật” lại 1 câu: “Tức là anh thường xuyên mời các nữ sinh đi ănchứ gì?”.Cao Huyền lúng túng, cười: “Kìa, sao chưa ngồi xuống đi?”.“Xin lỗi…” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. “Em không muốn ngồi bên cửa sổ, vì rất dễ bịcác bạn nhìn thấy”.Thì ra cửa sổ này nhìn thẳng sang cổng trường bên kia đường, sinh viên hễ bước racổng là nhìn sang đây ngay. Cao Huyền lắc đầu cười cười và chuyển vào 1 bàn ở sâubên trong. Xuân Vũ ngồi ghế đối diện với anh, khẽ nói: “Em không muốn bỗng dưngvô cớ lại được mời đi ăn. Anh nói xem, có việc gì nào?”.“Em chưa ăn trưa đúng không? Ta cứ ăn đi rồi nói sau?”.Anh gọi vài món, chỉ lát sau nhà hàng đã bưng đến. Xuân Vũ chẳng có tâm trí nào đểngồi đây ăn uống, cô chỉ gắp chút xíu gọi là xã giao. Cao Huyền thì băn khoăn khó xử,anh đành gọi thêm vài món nữa, rốt cuộc Xuân Vũ cũng ăn xong bữa. Cô bỗng nhớ ra 1điều: “Chiều qua ở nhà ma, anh nói là sẽ kể cho em nghe về nguyên nhân đồn đạirằng tòa nhà đó có ma?”.“Xin lỗi…”. Cao Huyền có phần ngượng nghịu, do dự 1 hồi mới nói. “Có lẽ hôm quaquá căng thẳng nên sau đó anh đã quên mất. Được, bây giờ anh sẽ nói, tại sao mọingười gọi nó nhà ma? Vào một đêm cách đây 8 năm đã có 2 nữ sinh đến đó treo cổ tựtử trong một căn phòng học. Mọi người kháo nhau rằng âm hồn của họ không tan, vẫnhay xuất hiện ở khu nhà đó. Có vài cậu sinh viên muốn tỏ ra can đảm, đêm khuya đãvào đó để bắt ma, chẳng rõ họ đã thấy những gì, đều sợ đến mức mắc bệnh tâm thần.Thế là lời đồn thổi lại càng nhiều hơn, cho nên khu đó có biệt hiệu là nhà ma. Nhàtrường cũng lúng túng, mặt khác, tòa nhà đó cũng đã quá cũ kỹ, không còn thích hợp đểdạy học nữa, cho nên ra lệnh cấm sinh viên ra vào”.“Thì ra đó là nguyên nhân sâu xa…”Vẻ mặt Cao Huyền có phần bức xúc: “Đừng nên tin vào những chuyện đó. Không hềcó chuyện nhà ma gì cả. Anh đã từng học ở đó, nó chỉ là khu nhà lớp học cũ kỹ màthôi”.Xuân Vũ im lặng một hồi, cô bỗng nhớ đến cái câu hỏi oái oăm kia, bèn bình thản hỏi:“Anh có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”.Cao Huyền quá ngạc nhiên lắc đầu: “Anh nhận thấy em luôn nói ra những câu đầy bấtngờ. Thực ra mấy hôm nay anh cũng luôn nghĩ về câu hỏi này. Nó khiến người ta đauđầu. Chỉ nghe nói 18 tầng địa ngục, vậy tầng 19 là thế nào? Là địa ngục trong địa ngụcchăng?”.“Vì thế mà hôm nọ anh cũng đến thư viện để tìm sách về địa ngục à?”Cao Huyền đành cười cười: “Đúng là vì nguyên nhân này. Hẳn là rất trùng hợp phảikhông? Nếu anh không tham gia trò chơi địa ngục thì đã chẳng đến thư viện tìm sách,vả lại càng không thể làm quen với em”.“Vậy là địa ngục đã giúp chúng ta quen nhau?”.Xuân Vũ nói, rồi gượng cười. Chẳng rõ có phải là duyên phận không đây?Cao Huyền bỗng nhích lại gần: “Hôm nay mời em đến vì có việc muốn nhờ em”.“Em có thể giúp anh việc gì đây?”“Từ hôm quen em anh thấy em có 1 khí chất rất đặc biệt, rất hợp để có mặt trongtranh sơn dầu. Anh đang chuẩn bị vẽ 1 bức tranh, nhưng không thể tìm được ngườimẫu phù hợp, đám sinh viên của anh cũng không đạt yêu cầu, cho nên anh muốn mờiem…”. ...