TẦNG 7 ĐỊA NGỤCMưa vẫn rơi. Chưa đến 7h Xuân Vũ đã dậy. Tuy cuộc đối thoại giữa đêm với ID bí hiểm đã khiến cô ngủ không ngon giấc nhưng cô vẫn cố gắng để tỉnh táo. Sau 1 hồi soi gương để chỉnh trang cô lại mở tủ chọn 1 chiếc áo tương đối chững chạc để mặc vào sẽ có sức hấp dẫn và chín chắn hơn. Vì hôm nay cô đến 1 công ty để xin việc. Hôm qua đọc báo, thấy có 1 công ty dịch vụ thông tin, chủ yếu hoạt động về tin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 14 Phần 14TẦNG 7 ĐỊA NGỤCMưa vẫn rơi. Chưa đến 7h Xuân Vũ đã dậy. Tuy cuộc đối thoại giữa đêm với ID bíhiểm đã khiến cô ngủ không ngon giấc nhưng cô vẫn cố gắng để tỉnh táo. Sau 1 hồisoi gương để chỉnh trang cô lại mở tủ chọn 1 chiếc áo tương đối chững chạc để mặcvào sẽ có sức hấp dẫn và chín chắn hơn. Vì hôm nay cô đến 1 công ty để xin việc.Hôm qua đọc báo, thấy có 1 công ty dịch vụ thông tin, chủ yếu hoạt động về tin nhắnvà nhắn tin trúng thưởng, giới nhà nghề gọi là SP. Nếu được tuyển dụng cô không chỉcó được thực tế 1 lần thành công mà còn hữu ích cho việc làm luận văn và sau nàycũng có được chút quá trình công tác. Cô đã chuẩn bị đầy đủ các tư liệu để đến dựphỏng vấn và vì phục vụ cho luận văn cô cũng đã điều tra về nghiệp vụ nhắn tin SP,đây là những ưu thế của cô trong lần dự tuyển này. Buổi sáng, cô hoàn tất mọi việcchuẩn bị, sau những ngày nặng nề kéo dài, hôm nay là lần đầu tiên cô lại có được chúttự tin. Dưới làn mưa lạnh lẽo của mùa đông cô giương ô bước ra khỏi cổng trường, đivào ga tàu điện ngầm chạy đến trung tâm thành phố. Câu chuyện tình yêu ly kỳ ở cáithôn hẻo lánh hồi nọ mà khu vực tàu điện ngầm lan truyền khiến Xuân Vũ đứng ởthềm nhà ga cũng thấy gai gai lạnh. Cô ôm 1 xấp tài liệu trước ngực, mắt không ngớtnhìn xung quanh bốn bề, hình như có thể nhìn thấy bóng u linh nọ đang du ngoạn ởnơi đây. Xuân Vũ lên 1 chiếc tàu điện ngầm, chen chúc giữa đám đông ồn ào, xungquanh luôn có những chiếc ô ướt đụng vào người, cô chỉ biết cố né tránh giữ cho áokhỏi bị ướt. Cô đang đứng ở vị trí nhìn ra cửa sổ, ghế trước là 1 cô gái tóc nhuộm vàngđang ngồi mải mê bấm chiếc máy di động, các loại chuông nhắn điện thoại rải rácvang lên xung quanh. Bỗng chiếc di động của Xuân Vũ cũng tít tít. Tàu đang chạy bỗnglắc lư, cô chật vật lấy chiếc di động ra.Cao Huyền nhắn tin cho cô. “Chiều nay em có rỗi không?” Tim Xuân Vũ như đậpnhanh, cô do dự 1 lúc rồi bấm máy nhắn tin lại: “Rỗi”. Khoảng 1 phút sau, Cao Huyềntiếp tục nhắn: “Ba giờ chiều, anh đến dưới sân ký túc xá của em, rồi sẽ nhắn tin choem sau”. Nhìn mẩu tin nhắn có phần “liều lĩnh” này, cô hơi dẩu môi. Nhưng đã đến gađỗ, cô ra sức chen lách, kịp nhảy xuống sân trước khi tàu đóng cửa. Xuân Vũ thở mạnh1 hồi, chỉnh trang lại áo quần đầu tóc rồi bước ra khỏi ga. Địa điểm cần đến là tòa caoốc văn phòng đối diện với nhà ga. Cô thu cái ô lại, bước vào thang máy lên tầng 19,tìm đến công ty dịch vụ thông tin nhỏ. Nơi đây nhỏ bé hơn so với hình dung của cô, ởtiền sảnh chật chội có vài cô gái đang ngồi, thì ra họ cũng đến dự phỏng vấn. Cô đếnmuộn đành đứng ở cửa đợi đến lượt mình. Thật không ngờ tình hình lại như thế này.Họ là sinh viên đại học thì phải? Xuân Vũ nhớ đến mấy chị tốt nghiệp khóa trước đếngiờ vẫn chưa xin được việc làm mà hồi hộp. Nhưng việc phỏng vấn diễn ra rấtnhanh. Mọi người liên tục vào căn phòng nhỏ rồi ra, phần lớn đều có vẻ thất vọng.Xuân Vũ lặng lẽ đứng ngoài cửa. Vài cô gái xức nước hoa quá nhiều đi qua khiến côphải che mũi. Cuối cùng cũng đến lượt Xuân Vũ. Cô vuốt lại mái tóc, hơi mỉm cười vàbước vào phòng. Căn phòng nhỏ có cửa sổ khá thấp, có thể nhìn thấy cảnh ngoài kiavới hàng cây vút cao. Một nam giới trạc 30 tuổi đang ngồi bên chiếc bàn làm việc đốidiện cửa ra vào. Anh ta mặc bộ âu phục phẳng lì, nước da hơi ngăm ngăm. Trông cóvẻ như “kiều bào trở về làm ăn”. XuânVũ vẫn hơi hồi hộp, cô vắn tắt tự giới thiệu vàđặt xấp tài liệu lên bàn.Anh ta không hề nhìn cô, chỉ hơi nhếch mép, nói: “Tôi là Nghiêm Minh Lượng, CEOcủa công ty, công ty chúng tôi…”. Anh ta bỗng im bặt vì bỗng ngẩng đầu lên nhìnXuân Vũ. Ánh mắt anh ta bất động cứ chòng chọc nhìn vào mặt cô, ánh mắt này khiếnXuân Vũ thấy sợ.Minh Lượng lại cúi xuống, chẳng rõ đang nghĩ gì, rồi anh ta nói bằng giọng nặng nề:“Cô có hiểu rõ vị trí mà mình xin vào làm không?”Xuân Vũ hết sức bình tĩnh trả lời: “Có ạ! Làm biên tập của dịch vụ nhắn tin, hàngngày tập hợp các tin nhắn và nạp vào máy của công ty”.Anh ta lại từ từ ngẩng lên: “Cô có thể ra khỏi phòng được rồi”.Xuân Vũ chẳng nói gì thêm nữa, cũng không đụng đến các tài liệu mang theo, cô lặnglẽ ra khỏi căn phòng. Không khí xung quanh máy điều hòa trung tâm rất ngột ngạt, vẻmặt Xuân Vũ không để lộ một chút bức xúc nào, cô cầm ô bước ra khỏi tòa cao ốc.Tay che ô, cô ngẩng nhìn bầu trời mây đen phủ khắp, những hạt mưa lộp bộp rơi trêncái ô, nghe như 1 bài ca buồn tẻ. Buổi chiều Xuân Vũ chỉ ngồi trong phòng ký túc xá.Trận mưa mùa đông rả rích mãi không ngớt. Không khí ẩm lạnh lẽo trong phòng khiếncô buồn thấu xương. Nhìn qua cửa kính thấy có nhiều nam sinh đang giương ô đưa cácnữ sinh về, có lẽ là vì gần đây ký túc xá có người chết, khiến các nữ sinh càng thêmnhút nhát. Sáng nay đi xin việc đã thất bại, khiến tâm trạng của Xuân Vũ càng thêmbức xúc. Cô rời cửa sổ, đi đi lại lại trong phòng, cho đến khi tin nhắn di động vang lên.Tin nhắn của Cao Huyền: “Anh đang ở dưới sân, em ở tầ ...