Danh mục

a ngục tầng thứ 19 - Phần 16

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 143.00 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hôm nay thứ bảy.Lúc sáng thức dậy, Xuân Vũ nhận ra rằng ký túc xá yên tĩnh hơn hẳn mọi hôm. Kể cả các bạn quê ở tỉnh ngoài cũng đều đã đi chơi, chỉ còn Xuân Vũ một mình một bóng ngồi đây.Thực ra Xuân Vũ rất sợ sự cô độc. Lúc cô sợ hãi nhất, không phải hồi đang ở thôn hẻo lánh kia, mà là những ngày bị nhốt riêng trong buồng bệnh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 16 Phần 16TẦNG 9 ĐỊA NGỤCHôm nay thứ bảy.Lúc sáng thức dậy, Xuân Vũ nhận ra rằng ký túc xá yên tĩnh hơn hẳn mọi hôm. Kể cảcác bạn quê ở tỉnh ngoài cũng đều đã đi chơi, chỉ còn Xuân Vũ một mình một bóngngồi đây.Thực ra Xuân Vũ rất sợ sự cô độc. Lúc cô sợ hãi nhất, không phải hồi đang ở thôn hẻolánh kia, mà là những ngày bị nhốt riêng trong buồng bệnh.Giờ này chắc Hứa Văn Nhã cũng đang bị nhốt riêng trong đó?Xuân Vũ không tưởng tượng nổi bạn ấy sẽ sống ở đó ra sao. Dù là một người bìnhthường bị nhốt vào nơi đó, thì sớm muộn gì cũng phải hoá điên. Cô quyết định vàoviện thăm Văn Nhã.Cô đã biết địa điểm ấy ở đâu, vì đó là nơi mà cô rất không muốn lại phải vào nữa.Nhưng, vì Văn Nhã, vì cái bí mật mà có lẽ chỉ những người chết mới biết được, XuânVũ phải dằn lòng ráng chịu để đi vào cái chốn khơi lại những cơn ác mộng của cô.Mười giờ sáng, Xuân Vũ đã đến cái bệnh viện nằm ở Khu kết hợp thành thị nôngthôn. Trông nó vẫn giống như khi cô ra khỏi đây nửa năm về trước. Cánh cổng lớnkhuất sau những hàng cây tĩnh mịch, phải tiến sâu vào một quãng xa mới nhìn thấybệnh viện này.Trước khi vào gặp Văn Nhã, cô phải gặp bác sỹ Văn đã. Ánh mắt của bác sỹ Văn saucặp kính tỏ ra rất kinh ngạc, vì nửa năm trước chính ông đã tiễn Xuân Vũ ra viện; ôngcó ấn tượng rất sâu về việc Xuân Vũ đã bình phục một cách lạ lùng. Ông trò chuyệnvới cô một lúc, thực ra là ông cũng muốn khéo léo quan sát trạng thái tinh thần của cô.Nhưng mọi biểu hiện của cô đều rất bình thường, ổn định, bác sỹ Văn không phảinghi ngờ bất cứ điều gì nữa.Sau đó Xuân Vũ đã được thấy Văn Nhã.Một căn phòng rất đủ ánh sáng tự nhiên trong ngày đông này, Văn Nhã còm nhom đangngồi co rúm trên giường trông chẳng khác gì một con khỉ. Xuân Vũ khẽ gọi tên, nhưngVăn Nhã phản ứng rất chậm, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cặp mắt vô hồn nhìn XuânVũ như nhìn một người xa lạ.“Cậu có nhận ra mình không?” Xuân Vũ nhìn thẳng vào mắt Văn Nhã, hỏi. Cô cũngthầm nhắc nhở mình không được liên tưởng đến chuyện ngày trước của bản thân.Mái tóc của Văn Nhã được chải rất gọn gàng, khuôn mặt cũng rất sạch sẽ, nhưng côchỉ lắc đầu: “Cô là ai?”Bạn ấy đã quên ư? Đôi môi Xuân Vũ run run, cô nghẹn ngào không nói nên lời.Văn Nhã bỗng ngoảnh nhìn sang bức tường, lúc này Xuân Vũ mới nhìn ra, có rất nhiềuchữ viết chi chít trên bức tường trắng tinh. Cô bước vòng sang nhìn thấy có vài chụcdòng chỉ viết lặp lại duy nhất một từ tiếng Anh:MARZORINI.Xuân Vũ không hiểu nghĩa của từ này. Chúng được viết kín đặc một mảng tườngbằng bút bi xanh. Cô vội hỏi Văn Nhã: “Cậu viết những chữ này lên tường à?”Văn Nhã gật đầu.“Những chữ này nghĩa là gì?”“Là ông ta đấy!”. Văn Nhã nói với giọng đượm vẻ bí hiểm.Xuân Vũ vẫn không hiểu, bèn hỏi tiếp: “Là gì?”Văn Nhã bỗng đứng lên, nói thật to: “Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”Câu hỏi chết người này khiến Xuân Vũ phải lùi lại một bước dài, cô gắng kìm néncon tim khỏi đập nhanh, khẽ hỏi lại: “Cậu có biết không?”Nhưng Văn Nhã không trả lời, mà chỉ nhắc lại câu hỏi vừa nãy. Xuân Vũ nhớ lạiThanh U trong đêm hôm nọ và Tiểu Cầm lúc sáng sớm hôm qua… Họ đều như nhaucả!Cô nhìn lại bức tường, cố ghi nhớ cái từ MARZORINI này, rồi ra khỏi căn buồngbệnh nhân.Cô không gặp lại bác sỹ Văn nữa, chỉ cắm cúi đi ra khỏi bệnh viện, lúc ra đến cổngbỗng nghe thấy có người gọi tên mình.Xuân Vũ ngẩng đầu, căng thẳng. Một nam giới đã đứng trước mặt, đôi mắt sắc sảođang nhìn cô.“Cảnh sát Diệp Tiêu?”. Cô hoàn toàn không ngờ lại gặp anh ta ở đây, nên rất lúngtúng.“Tôi cũng rất ngạc nhiên lại gặp cô ở đây”. Diệp Tiêu nhíu mày, nhìn vào khu nhàbệnh viện: “Tôi cứ nghĩ cô không bao giờ muốn đến nơi này nữa!”“Đúng thế, tôi không bao giờ muốn đến đây. Nhưng vì có người bạn đang nằm ở việnnày, hôm nay tôi vào thăm…”.“Là cô bạn cùng phòng à?”Xuân Vũ gật đầu, vẻ căng thẳng.Diệp Tiêu bình thản nói: “Trông khí sắc cô không được tốt lắm, đang có điều gì bănkhoăn phải không?”Xuân Vũ cúi đầu: “Không. Tôi chỉ hơi mệt…”“Thế thì cô hãy về nghỉ đi. Chào cô nhé!”Diệp Tiêu đưa tay lên chống cằm nhìn theo Xuân Vũ đi xa dần, anh nghĩ ngợi…Diệp Tiêu đã liên hệ với nhà trường, biết rằng ở gian bên cạnh của Tố Lan, trước đóđã có một nữ sinh tự sát, sau đó lại có một nữ sinh mắc chứng tâm thần phân liệt; haicô này cùng là bạn thân cùng phòng của Xuân Vũ. Bây giờ anh phải vào viện thăm nữsinh Hứa Văn Nhã đang phát điên.Anh cũng biết bác sỹ Văn. Nói đúng ra là kể từ năm ngoái, họ đã rất quen nhau. Và,chuyện về Xuân Vũ cách đây nửa năm, cả hai người đều thấy không sao hiểu nổi.Bác sỹ Văn nhiệt tình tiếp đãi Diệp Tiêu, rồi dẫn anh vào thăm Văn Nhã. Anh khônghỏi được điều gì từ cô, ngoài câu “Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”Thoạt đầu anh cũng phát hoảng, nhưng bác sỹ Văn cho biết, ngày nào Văn Nhã cũngnói đến hàng chục lần cái câu này, mọi người nghe đã quen rồi. Diệp Tiêu nhìn lênnhững hàng chữ trên tườ ...

Tài liệu được xem nhiều: