Thanh U hình như không mấy chú ý nghe, cô nói cứ như không: “Tớ đã từng vào!”“Hả?” Xuân Vũ khẽ kêu lên, cô nhìn lên cửa sổ tầng trên tòa nhà. “Cậu đã vào à? Trong đó ra sao?”Thanh U bỗng từ từ ngoảnh sang, vẻ mặt căng cứng, không còn nét dịu hiền của một nữ sinh. Cô nhìn Xuân Vũ, nhưng không trả lời. Rồi cô ngoảnh nhìn lên cửa sổ tầng hai của toà nhà ma.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 2 Phần 2Thanh U hình như không mấy chú ý nghe, cô nói cứ như không: “Tớ đã từng vào!”“Hả?” Xuân Vũ khẽ kêu lên, cô nhìn lên cửa sổ tầng trên tòa nhà. “Cậu đã vào à?Trong đó ra sao?”Thanh U bỗng từ từ ngoảnh sang, vẻ mặt căng cứng, không còn nét dịu hiền của mộtnữ sinh. Cô nhìn Xuân Vũ, nhưng không trả lời. Rồi cô ngoảnh nhìn lên cửa sổ tầnghai của toà nhà ma.Trời mỗi lúc một lạnh, sắc trời cũng sẫm hơn, tòa nhà ma trước mặt hình như cũng lantỏa một làn khí âm u khiến Xuân Vũ sởn gai ốc. Từ sau khi sự kiện ở thôn hẻo lánhkết thúc, đây là lần đầu tiên Xuân Vũ lại cảm thấy sợ hãi thật sự. Cô vội nói: “Cậuđịnh bảo tớ cùng đến đây để làm gì? Nếu không vào thì mau về thôi!”Không đợi Thanh U kịp trả lời thì máy di động đeo trước ngực cô đã “tít tít”. Lại mộttin nhắn.Cô cúi xuống nhìn, hơi run run và gật đầu. Rồi cô mở ví lấy ra chiếc máy ảnh kỹ thuậtsố SONY đưa cho Xuân Vũ, nói: “Cậu chụp cho tớ đi!”Xuân Vũ cầm chiếc máy ảnh xinh xắn, cô hơi lúng túng: “Chụp ở đây à?”“Ừ!” Thanh U đứng ngay trước tòa nhà ma, nhìn về phía Xuân Vũ, nói: “Cậu chụp, lấycả tòa nhà này cho tớ!”Xuân Vũ cảm thấy băn khoăn thấp thỏm, lùi lại vài bước. Cô nhìn tòa nhà sau lưngThanh U vẫn bị đồn đại là có ma, lại nhìn lên bầu trời đang dần xám lại, nâng máyảnh lên một cách vô thức.Lùi mãi đến chân tường, ống kính mới có thể lấy được toàn cảnh tòa nhà ma. Cửa sổtầng hai và tầng ba đều thấy rất rõ, chỉ có nền trời thì quá sẫm. Xuân Vũ tỷ mỉ điềuchỉnh máy ảnh. Trong ống kính, Thanh U với khuôn mặt vô cảm, trang phục màu đen,chiếc di động màu đỏ tươi đeo trước ngực, phía sau là tòa nhà âm u; toàn bộ khungcảnh hiện rõ những sắc màu trái ngược. Trước đây hễ chụp ảnh thì Thanh U thườngthể hiện đủ loại POSE, với nụ cười ngây thơ trong sáng, rạng rỡ, khiến nhiều chàngsinh viên ngỡ ngàng, mong tiếp cận cô.Không hiểu sao Xuân Vũ bỗng thấy tim đập thình thịch, hình như có cái gì lạ lùngquanh quẩn ở bên; nhưng hình trong ống kính vẫn rất bình thường. Thanh U vẫn thảnnhiên đứng trước tòa nhà ma.Sau vài giây do dự, cô đã bấm máy.Trong một thoáng dừng lại, Xuân Vũ cảm thấy có cái gì đó bay vào mắt mình.Cô vội hạ máy xuống, ra sức dụi mắt. Nhưng dường như lại chẳng có gì cả. Cô thởphào như vừa trút được gánh nặng, đưa máy ảnh cho Thanh U, lắc đầu: “Chụp rồi.Chúng ta về được chưa?”Thanh U không đáp, cô lại quay nhìn tòa nhà ma, nhưng hình như chẳng nhận thấyđiều gì khác lạ. Cô quay về, bước đến bên Xuân Vũ, nói: “Cảm ơn! Tớ sẽ không quêncậu đâu!”Câu nói của bạn khiến Xuân Vũ cảm thấy rất mất tự nhiên. Giữa các bạn thân,thường không nói như thế này. Cô nhìn lại tòa nhà ma lần cuối, nhăn mặt lè lưỡi, rồikéo Thanh U cùng bước ra khỏi khu nhà.Tránh xa khu nhà “phải gió” này, Xuân Vũ có thể thở mạnh được rồi. Cô dè dặt hỏibạn: “Mấy hôm nay sao cậu cứ như biến thành ai khác, nói năng cũng là lạ?”Nhưng Thanh U không trả lời. Chỉ có chiếc di động màu đỏ thắm đeo trước ngực đungđưa tung tăng theo nhịp chân của cô, hình như nó đã trả lời thay cho chủ nhân rồi.Trời đã tối hẳn.Hai bạn nữ ở cùng phòng với Xuân Vũ – Thanh U là Hứa Văn Nhã và Nam Tiểu Cầmcũng đã trở về. Cả hai đều không thuộc nhóm các cô gái xinh tươi nổi bật, nhưngtrông cũng được; chỉ vì ở bên Xuân Vũ đầy hấp dẫn, nên họ có vẻ như bị lu mờ.Văn Nhã hơi còm, nét mặt vẫn còn nét “cốm non”, tối tối đi lại ngoài hành lang trôngcứ như một bóng ma Hobbit trong “Chúa Tể của những chiếc nhẫn”. Vừa về đếnphòng đã ngồi thu lu trên tầng dưới chiếc giường tầng đối diện với giường Xuân Vũ,rồi mải mê nhận tin nhắn di động, tiếng tít tít không ngớt, inh cả tai.Thanh U thì đang vùi đầu đọc sách gì không biết, Xuân Vũ kéo tay Tiểu Cầm tò mòhỏi: “Hai cậu vừa đi đâu đấy?”Tiểu Cầm nháy nháy mắt, cố làm ra vẻ bí hiểm: “Đi ngắm các anh điển trai!”“Vớ vẩn!” Đây cũng là điểm Xuân Vũ không thật giống các nữ sinh khác: cô thườnglớ ngớ đối với những chuyện như thế này, dù cô luôn là một người đẹp khiến nhiềuchàng sinh viên yêu vụng nhớ thầm.“Cậu có biết ai đẹp trai nhất trường ta không?”“Thì có liên quan gì đến tớ?” Xuân Vũ nhún vai, và lại càng tỏ ra hờ hững.“Thầy Cao Huyền, ở khoa Mỹ Thuật.” Tiểu Cầm tủm tỉm cười. Tiểu Cầm vóc ngườicao gầy, tuy nam giới thường ưa các cô em có thân hình mảnh mai nhưng Tiểu Cầmlại quá “mong manh”, nên các chàng sinh viên thường hay “lui bước”.“Thôi nào! Tớ không biết ai ở khoa Mỹ Thuật, cũng chưa từng nghe nói thầy CaoHuyền nào hết!”“Nhưng hôm nay mình đã nhìn thấy thầy ấy. Khoa Mỹ Thuật mở triển lãm tranh, mìnhvà Văn Nhã đã chạy đến xem, và cũng đã nhìn thấy thầy Huyền mà các nữ sinh vẫnkháo nhau. Tiếng đồn không ngoa, thầy Huyền điển trai hết cỡ đấy!”Tiểu Cầm trầm trồ, cứ như là nhìn thấy thần tượng siêu sao ca nhạc, khiến Xuân Vũthấy hơi buồn cười. Khi Tiểu Cầm đang liến thoắng kể về chuyện nhìn thấy cácchàng trai bắt mắt, thì Thanh U đứng lên bật máy tính, nhập ảnh đã chụp ở máy tínhkỹ thuật số vào ...