“Trong ảnh, thấy ông ta rất điển trai, cứ như là ngôi sao bóng đá sê-ri A Italia!” Xuân Vũ thấy mình nói câu này thật dại dột, bèn trở lại vẻ nghiêm túc, hỏi: “Rồi sao nữa?”“Chỉ có thế thôi. Các số báo Tự Lâm Tây Báo từ năm 1902 thì không thấy lưu trữ.”Xuân Vũ tỏ ra thất vọng: “Thật đáng tiếc, có lẽ còn nhiều chuyện hay về Mazolini ở Trung Quốc, thậm chí còn là những điều bí ẩn nữa. Ví dụ, trong di tích cổ xưa ấy có những gì? Tại sao ông ta đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 20 Phần 20“Trong ảnh, thấy ông ta rất điển trai, cứ như là ngôi sao bóng đá sê-ri A Italia!” XuânVũ thấy mình nói câu này thật dại dột, bèn trở lại vẻ nghiêm túc, hỏi: “Rồi sao nữa?”“Chỉ có thế thôi. Các số báo Tự Lâm Tây Báo từ năm 1902 thì không thấy lưu trữ.”Xuân Vũ tỏ ra thất vọng: “Thật đáng tiếc, có lẽ còn nhiều chuyện hay về Mazolini ởTrung Quốc, thậm chí còn là những điều bí ẩn nữa. Ví dụ, trong di tích cổ xưa ấy cónhững gì? Tại sao ông ta đi mất hút một năm trời? Mỹ nhân Trung Quốc đó là ai?Những bí ẩn này có liên quan gì đến địa ngục?”“Có lẽ đều có quan hệ.” Cao Huyền nhíu mày, Xuân Vũ không thể nhìn thật rõ đôimắt như có hai đồng tử ấy. Cao Huyền dọn dẹp các tờ báo trên bàn, nói: “Anh sẽ còntiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra các bí ẩn về Mazolini. Và biết đâu sẽ tìm ra lờigiải về nhắn tin – trò chơi địa ngục cũng nên!”“Chắc chắn Mazolini chính là chiếc chìa khoá, chúng ta phải tìm ra nó!”Cao Huyền xếp ngay ngắn các tờ báo cũ, rồi đặt nó vào chiếc tủ sắt to ở phía trongnhà kho.Lúc bước xuống cái cầu thang gỗ ọp ẹp, Cao Huyền bỗng hỏi Xuân Vũ: “Em có rỗikhông?”Xuân Vũ hơi hồi hộp, nắm chặt tay vịn cầu thang nói: “Có việc gì ạ?”“Không. Anh chỉ muốn mời em đến gallery tranh của anh ngồi chơi.”“Gallery bên bờ sông Tô Châu? Đường khá xa, trời thì lại sắp tối…”“Không lo. Anh lái xe đưa em đi, rồi lại tiễn em về.”Lúc này Xuân Vũ mới tiếp tục bước xuống cầu thang, khẽ nói: “Được ạ. Cái chính làđừng về muộn quá.”Rời khỏi nhà thư viện chẳng khác nào cái nhà mồ này, Cao Huyền cùng Xuân Vũ rảobước đến bãi để xe, họ đi ngang qua tường vây bên toà nhà ma. Xuân Vũ không muốntiếp cận nơi này, cô cúi đầu chạy chậm để qua cho nhanh. Cao Huyền đi sát phía sau,nói: “Sao căng thẳng thế? Ngày nào anh cũng đi qua đây…”Xe của Cao Huyền đỗ mãi tận phía trong, đó là chiếc xe Passat (ôtô do Thượng Hảisản xuất) màu trắng. Xuân Vũ ngồi ghế bên phải Cao Huyền, anh giúp cô thắt dây antoàn, rồi nhanh chóng phóng đi.Trên đường, thấy trời đang sẫm dần, phố chưa lên đèn, phần lớn mọi người đi đườngđều là các công nhân viên chức vừa tan tầm, đang mải miết trở về nhà. Xuân Vũ nhìnkhung cảnh bên ngoài cửa kính xe, nói: “Có những lúc em thấy mình rất gần họ, nhưngcó lúc lại thấy rất xa họ.”“Em nói về những người sống quanh em à?” Cao Huyền dừng xe trước đèn đỏ.“Cũng gần như thế. Em luôn cảm thấy hình như mình sống ở một thế giới khác.”“Tại sao thế? Chắc là vì những chuyện trước đây?”“Ngày trước…” Cô bỗng như bị một cái gì đó đâm nhói, cô vội nhắm nghiền mắt. Cáibóng gớm ghiếc ấy lại hiện lên trong óc, khiến cô run run hồi lâu không nói được câugì.Lại gặp đèn đỏ. Ánh mắt như có sức mạnh thấu thị của Cao Huyền chăm chú nhìn cô:“Em sao thế?”Xuân Vũ cười, lắc đầu, rồi nói lảng sang chuyện khác: “Tại sao anh đưa em đếnphòng tranh của anh?”“Vì anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.”Nửa giờ sau, Cao Huyền đưa Xuân Vũ đến trước một toà nhà lớn bên bờ sông TôChâu, có lẽ toà nhà này xây vào những năm 30 thế kỷ 20. Dọc bờ sông có một sốgallery nghệ thuật, phòng tranh của Cao Huyền nằm ở vị trí kém nổi bật nhất, chỉ cóbề mặt nho nhỏ, phía trên treo tấm biển “Phòng tranh Tý Dạ”.“Phòng tranh Tý Dạ (Tý Dạ = Nửa Đêm) – cái tên thật đặc biệt!”Cao Huyền mỉm cười, dẫn cô bước vào. Thực ra nó là một hành lang hẹp và sâu, haibên treo các bức tranh sơn dầu. Đi vào nơi đầy mùi thuốc vẽ này, cô có cảm giác nhưbước vào một thế kỷ khác. Các bức tranh đều vẽ theo phong cách cổ điển, phần lớn làsao lại các tác phẩm thời kỳ phục hưng, có một số là tranh chân dung người TrungQuốc.Xuân Vũ vừa xem vừa hỏi: “Tất cả đều là anh vẽ à?”“Không. Anh chỉ vẽ một số ít thôi. Anh mở phòng tranh này thực ra không nhằm mụcđích kiếm tiền, chủ yếu là vì thấy cách sống này rất tự do.” Cao Huyền bước đến chỗcầu thang, nơi tận cùng của hành lang. “Chúng ta lên gác xem!”Xuân Vũ bước theo, lên chiếc cầu thang khá dốc, rồi vào một căn phòng rộng rãi. Ở vịtrí bắt mắt nhất ngay khi vừa vào cửa, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – chínhlà cô.Cô đứng sững người, rồi lùi lại mấy bước, sau đó mới tin rằng mình đã không nhìnnhầm – đó là bức tranh sơn dầu mà cô ngồi làm người mẫu, đang được treo trên tườngmột cách kiêu hãnh.Đương nhiên cô không thể quên cái buổi chiều hôm ấy trong căn phòng nhỏ ở KhoaMỹ thuật. Cô đã ngồi vài giờ trước mặt Cao Huyền, để rồi sáng tạo nên bức tranhnày; cô đã trở thành “người trong tranh” đang lặng yên ngồi trong ánh dương mùađông, ánh sát dìu dịu lan trên làn da, nền tối phía sau đã tôn vinh cô như một nữ thánh.Nét vẽ của Cao Huyền đã diễn tả ánh mắt Xuân Vũ êm đềm bình lặng dường như đãlãng quên cả cõi trần thế.Sau một hồi lâu cô mới như tỉnh táo trở lại, và nói: “Đây là niềm vui bất ngờ anh dànhcho em à?”“Đúng thế. Anh treo bức tranh này ở nơi trang trọng nhất của gallery, nhưng cũng ghirõ là không bán, chỉ có thể thưởng thức chứ không mua bán. ...