Danh mục

a ngục tầng thứ 19 - Phần 22

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 105.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 22Xuân Vũ thở mạnh mấy lần, rồi bước theo Cao Huyền, đi tiếp. Sau khi đi qua vài chỗ ngoặt, họ đến được phòng đọc rộng rãi. Phòng đọc rộng rãi vài trăm mét vuông, bước chân của họ vang lên trong căn phòng thênh thang, cổ kính. Đèn điện đều tắt ngấm, bốn bề tối om thực đáng sợ. Chỉ có một ngọn đèn đặt trên bàn, ánh sáng rất yếu.Lúc này đã hiện rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Cao Huyền, anh nói hơi lúng túng: “Rất xin lỗi. Có phải em thấy hơi sợ không?”...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 22 Phần 22Xuân Vũ thở mạnh mấy lần, rồi bước theo Cao Huyền, đi tiếp. Sau khi đi qua vài chỗngoặt, họ đến được phòng đọc rộng rãi. Phòng đọc rộng rãi vài trăm mét vuông, bướcchân của họ vang lên trong căn phòng thênh thang, cổ kính. Đèn điện đều tắt ngấm,bốn bề tối om thực đáng sợ. Chỉ có một ngọn đèn đặt trên bàn, ánh sáng rất yếu.Lúc này đã hiện rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Cao Huyền, anh nói hơi lúng túng: “Rấtxin lỗi. Có phải em thấy hơi sợ không?”“Em không hiểu, thư viện vẫn mở cửa buổi tối à?”“Bạn anh làm quản lý thư viện, anh ấy cho anh mượn chìa khoá cửa sau để vào tra cứumột số tư liệu trong máy.”Xuân Vũ ngoảnh nhìn căn phòng, nhìn lên trần nhà khá cao, xung quanh cứ tối mờ mờâm u, chỉ có một vùng ánh sáng trước mặt trông cứ như một cái sân khấu giữa bóngtối. Cô lắc đầu, hỏi: “Tại sao không đến vào ban ngày mà phải bảo em đến vào buổitối thế này?”“Thực ra anh đã ngồi lỳ ở đây cả ngày từ sáng đến tối rồi. Cách đây một giờ anh mớiphát hiện ra.” Cao Huyền tãi chồng sách trên bàn ra. “Em xem đi, rồi sẽ biết!”Xuân Vũ nửa tin nửa ngờ, nhìn thấy mấy cuốn sách cũ, toàn in chữ theo cột dọc, có lẽlà xuất bản từ thập kỷ 30.Cao Huyền mở một cuốn trong số đó, nói: “Đây là sách do một vị giáo sư trường nàyviết vào thập kỷ 30, ông đã đi nhiều nơi nghiên cứu hơn chục năm trời, thu thập cáctruyền thuyết dân gian nói về địa ngục rồi xuất bản. Hồi đó sách của ông không đượccoi trọng, in ấn xong thì bị xếp vào các thư viện, coi như bị người đời sau quên lãng.Anh đã tra cứu mục lục sách mấy chục năm của thư viện, thế rồi tìm ra được mấycuốn này.”Đang ngồi giữa căn phòng quá rộng, anh nói không to nhưng tiếng vọng của nó thật làkỳ lạ, âm thanh chầm chậm bay lan đi, khiến con tim Xuân Vũ hình như cũng dập dờntheo.Cô cố nén không nghe cái âm thanh ấy, và lật mở vài trang. Đọc chữ phồn thể rắc rốithật, cô lắc đầu, nói: “Anh nói đi vậy, những sách này viết về cái gì?”“Phương Đông hay phương Tây đều có các truyền thuyết về địa ngục, nhưng mấycuốn sách này thì viết về các truyền thuyết trong dân gian Trung Quốc. Dân gian cũngcó nhiều cách nói khác nhau về địa ngục, anh tạm viết ra đây vậy.”Cao Huyền đặt vài tờ giấy lên bàn, rồi viết mấy dòng chữ:(1) Tám đại địa ngục, còn gọi làm tám nhiệt địa ngục, hoặc tám đại nhiệt địa ngục.Gồm: Đẳng hoạt, Hắc thằng, Chúng hợp, Hạo khiếu, Đại khiếu hoán, Viêm nhiệt,Đại tiêu nhiệt, A tỳ.(2) Tám hàn địa ngục, gồm Ngạch bộ đà, Ni thích bộ đà, A tra tra, A ba ba, Hổ hổ bà,Ôn bát la, Bát đặc ma, Ma kha bát đặc ma.Xuân Vũ nhìn những hàng chữ tên địa ngục này, lắc đầu: “Anh viết ra một lô chữ,nhưng em không hiểu nghĩa là thế nào?”“Nếu nói cho cụ thể, thì nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng dù sao cũng chỉ lànhững truyền thuyết dân gian hoang đường mơ hồ, đọc Liêu Trai Chí Dị cũng có thểthấy.” Cao Huyền cầm bút gạch ngang một nét dưới hai chữ A tỳ. “Nên chú ý rằng Atỳ là tầng địa ngục thấp nhất trong Bát đại địa ngục, nó còn được gọi là Vô giánngục.”“Vô gián ngục? Nghe có vẻ rất quen…”“Em đã xem phim Vô gián đạo chưa? Tên phim ấy bắt nguồn từ khái niệm địa ngụcVô gián trong truyền thuyết!”Xuân Vũ gật đầu: “Thảo nào người ta nói phim Vô gián đạo có ý nghĩa triết học, thì ralà nó có xuất xứ sâu xa.”“Tuy nhiên, nếu cộng tất cả lại thì chẳng thể thành 18 tầng địa ngục, chứ đừng nói là19 tầng!” Cao Huyền lại lấy một tờ giấy khác, nói bằng một giọng đều đều: “Còn cómột cách nói khác.”Anh lại viết một lô chữ.Tầng 1: Địa ngục Bạt thiệt (rút lưỡi).“Đơm đặt ly gián, chia rẽ người ta, phỉ báng hại người, dối trá lừa đảo sẽ bị tống vàođịa ngục Bạt thiệt, lấy kìm kẹp chặt vào lưỡi rồi dứt ra.”Nghe Cao Huyền giảng giải, Xuân Vũ toàn thân run bắn.“Thanh U thì đã cắn lưỡi tự tử.”“Phải. Nhưng nếu theo cách giải thích này, thì tức là Thanh U đã bị đưa vào địa ngụcBạt thiệt rút lưỡi.”Hai chữ rút lưỡi vang vọng, dội đi dội lại mãi trong căn phòng mênh mông, Xuân Vũvội đưa tay bịt chặt hai tai, sau hồi lâu mới nói: “Đây là tầng 1 địa ngục à? Thanh Uvào tầng 1 mà đã… còn em thì đã vào tầng 12, em…”“Đừng nghĩ lan man, làm gì có cái chuyện như thế chứ? Thanh U chết, tất nhiên là cónguyên nhân gì đó. Em sẽ không có chuyện gì hết!”“Nguyên nhân gì đó?” Xuân Vũ nói rất khẽ, gần như lẩm bẩm cho mình nghe: “Em đãbiết nguyên nhân.”Bên ánh đèn, sắc mặt Xuân Vũ tái xanh, nói nhỏ nhẹ: “Anh nói là, bị vào địa ngục Bạtthiệt, toàn là những người đơm đặt ly gián, phá hoại quan hệ của người khác à?”“Đây chỉ là truyền thuyết trong dân gian, thể hiện quan niệm ác giả ác báo của conngười xưa nay. Trong thực tế cuộc sống, có khối kẻ thật sự xấu xa nhưng chưa chắcđã bị báo ứng. Cho nên người ta mới tưởng tượng ra địa ngục để trừng phạt những kẻác trên cõi đời trần tục, từ đó có được sự cân bằng tâm lý cho những người yếu đuối.”“Không! Thanh U bị vào địa ngục Bạt thiệt là vì bạn ấy đã làm những chuyện đơm đặtly gián người ta.” Xuân Vũ nh ...

Tài liệu được xem nhiều: