TẦNG 13 ĐỊA NGỤC3 giờ sáng.Diệp Tiêu chăm chú nhìn vào máy di động, đôi mắt anh đã đỏ ngầu, vất vả lắm mới nhìn được đúng vào ô cửa sổ tối om. Ngoài kia là mấy ngọn đèn luôn sáng thâu đêm ở tòa nhà đối diện.Anh đã vào được 9 tầng hạ của địa ngục.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 23 Phần 23TẦNG 13 ĐỊA NGỤC3 giờ sáng.Diệp Tiêu chăm chú nhìn vào máy di động, đôi mắt anh đã đỏ ngầu, vất vả lắm mớinhìn được đúng vào ô cửa sổ tối om. Ngoài kia là mấy ngọn đèn luôn sáng thâu đêm ởtòa nhà đối diện.Anh đã vào được 9 tầng hạ của địa ngục.Màn hình vẫn hiện rõ cái số máy kia: xxxxx741111.Diệp Tiêu vẫn không sao thoát khỏi cái số máy mà anh giải mãi là “địa ngục” này. Anhcũng không giải thích nổi, đã biết rõ đây là địa ngục sao mình vẫn tiếp tục dấn sâuvào? Từ hôm bước vào tầng 1 địa ngục anh cảm thấy mình mang 1 tâm trạng hấp tấpkhó tả, hối thúc anh phải đi tiếp.Ở tầng 1 địa ngục, Diệp Tiêu chọn “Chùa Lan Nhược” vì anh từng có ấn tượng sâusắc với câu chuyện Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu Trai Chí Dị. Khi lướt đi trong chùaLan Nhược, anh cảm thấy mình đã trông thấy Nhiếp Tiểu Sảnh thật, anh chăm chúnhìn đôi mắt đẹp mê hồn của nàng, hít thở làn không khí của mấy trăm năm về trước,thậm chí có thể thông qua 1 phương thức nào đó, đối diện và trò chuyện với nàng,đụng đến thể xác và linh hồn của nàng.Diệp Tiêu rất tin ở cảm nhận thể nghiệm y như thật này, rành rành là chưa từng cóđối với bất cứ ai; kể cả các game máy tính hiện đại nhất cũng chưa thể làm nổi điềunày. Tuy sự nhạy cảm của người cảnh sát vẫn luôn cảnh cáo anh, nhưng đối diện vớiđịa ngục như thế này, những ý nghĩ huyền hoặc và tò mò lại cứ như cái kim nhói vàoanh, thôi thúc anh phải đi suốt tầng địa ngục. Thế là anh đi từ Chùa Lan Nhược đếnPhủ tiến sĩ thôn vắng, đến Quán trọ U linh và Lâu đài Dracula, và đến cả London năm1888.Hiện nay anh đã đột phá 9 tầng thượng địa ngục, còn nhiều địa ngục mới với nhữngthể nghiệm mới đang chờ đợi anh.“Bạn đã vào tầng 10 địa ngục, kể từ đêm nay sẽ bước vào 9 tầng hạ, được thểnghiệm cuộc dạo chơi hoàn toàn mới. Hãy lựa chọn: 1. Ước 1 điều; 2. Lời giải câu đốbức xúc nhất; 3. Gặp người cần gặp nhất.”Diệp Tiêu cúi đầu suy nghĩ rất lâu rồi chọn “3. Gặp người cần gặp nhất.”Trong đầu anh bỗng thoáng hiện lên những khuôn mặt – trong đó, có người đã chết, cóngười đang ở trong tù, có người vẫn đang là bạn rất thân của anh. Nhưng có 1 ngườimãi mãi in sâu hình bóng trong anh.“Tuyết Nhi.”Anh khẽ nhẩm tên nàng. Đã rất lâu không nghĩ đến nàng, nhưng anh biết mình khôngthể nào quên, vì nàng là 1 dấu ấn không thể phai mờ.Anh hít thở thật sâu, nhắm mắt, nhưng khuôn mặt Tuyết Nhi dường như lại càng rõnét. Nàng đang đứng trên tuyết phương bắc, sau lưng là 1 dải đất trời trắng phau, nàngtinh khôi trong sáng như 1 pho tượng chạm bằng băng. Diệp Tiêu không nhớ nổi đó làkhi nào, là 7-8 năm trước thì phải? Hồi đó anh còn học ở Đại học Cảnh sát Bắc Kinh,nữ sinh ngành trinh sát hình sự hiếm đến mức thảm hại, 1 cô gái như Tuyết Nhi đúnglà kỳ hoa dị thảo, đương nhiên rất hấp dẫn Diệp Tiêu.Tuyết Nhi đến từ 1 thành phố nhỏ miền Bắc, tuy sẽ trở thành 1 nữ cảnh sát nhưng côkhông “dữ dằn” như các đàn chị lớp trên, trái lại nàng đầy vẻ nữ sinh khoa học xã hội.Không ai ngờ rằng nàng lại là người đứng đầu trong các cuộc thi xạ kích; còn DiệpTiêu dù cố đến mấy vẫn phải xếp sau cô 1 bậc.Một năm trước khi tốt nghiệp, Tuyết Nhi đã trở thành bạn gái của Diệp Tiêu, cấp trênphân công họ cùng đi Vân Nam thực tập. Đến nay anh vẫn nhớ rất rõ, vào 1 buổihoàng hôn khi những áng mây màu đang trôi về nam, anh nắm tay Tuyết Nhi và bỗngcó 1 cảm giác về sự biệt ly đau đớn.Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Diệp Tiêu ra khỏi những hồi ức xa xưa.Anh lóng ngóng suýt nữa thì đánh rơi di động. Anh cầm máy lên nghe.Nhưng đối phương lại im lặng, anh chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ. Anh run run, chờđợi. Anh có linh cảm… hình như máy bên kia là 1 u linh…Anh nghe thấy tiếng khóc nức nở của 1 cô gái…Hơn 7 giờ sáng, Xuân Vũ thức dậy, thấy mình đã để nguyên quần áo nằm ngủ trênchăn. Cô vội xuống giường, uống cốc nước nóng. Cũng may mình chưa bị cảm lạnh.Nhìn cảnh sân trường giá lạnh bên ngoài cửa sổ, cô nhớ đến những chuyện xảy rađêm qua. Không rõ Cao Huyền lúc nào mới ngủ được? Ôi, mình tệ thật, mình nghĩ đếnanh ta làm gì? Xuân Vũ tự trách mình rồi chạy ra ngoài đánh răng rửa mặt.Chín giờ sáng, cô soi gương, nói “OK” rồi ra khỏi phòng, đi làm.Ngồi xe điện ngầm vẫn là tiện nhất, khi đi qua cửa soát vé, Xuân Vũ bỗng thấy saulưng lành lạnh, nhưng ngoảnh lại thì chẳng nhìn thấy gì khác thường. Hôm nay làngày gì mà đông người đi xe điện ngầm đến thế? Gần như phải xếp hàng mới xuốngđược sân ga.Chuyến tàu đã đến, cô cùng dòng người chen chúc lên toa. Đi chán chê mới tìm đượcchỗ ngồi đối diện với cửa sổ. Tấm biển quảng cáo đồ lót nhanh chóng lùi lại biếnmất, sau đó là đường hầm âm u. Không khí trong toa rất ngột ngạt, tiếng nhạc chuôngtin nhắn của máy di động nổi lên khắp đó đây, có cảm giác đang ở giữa chợ, ai cũng bịép phải chen chúc ở đây mặc cả mua bán cho nhanh, và chờ cái lúc được thoát ra.Ánh đèn trong toa hắt lên cửa kính đối diện, phản chiếu hơn chục khuôn mặt mệtnhọc và ...