Danh mục

a ngục tầng thứ 19 - Phần 25

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 108.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

TẦNG 14 ĐỊA NGỤCNhiệt độ đã xuống 0 độ C.Chín giờ sáng, Xuân Vũ choàng cái khăn thật dày, rồi vội vã ra khỏi phòng.Dự báo thời tiết nói là trong vài ngày tới sẽ có một đợt không khí lạnh từ Xi-bê-ri tràn xuống, có thể có tuyết rơi. Các nữ sinh viên dù thích làm đẹp đến mấy cũng đành phải “hy sinh” vậy, họ mặc những bộ trang phục trượt tuyết xù xì dày cộp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 25 Phần 25TẦNG 14 ĐỊA NGỤCNhiệt độ đã xuống 0 độ C.Chín giờ sáng, Xuân Vũ choàng cái khăn thật dày, rồi vội vã ra khỏi phòng.Dự báo thời tiết nói là trong vài ngày tới sẽ có một đợt không khí lạnh từ Xi-bê-ri trànxuống, có thể có tuyết rơi. Các nữ sinh viên dù thích làm đẹp đến mấy cũng đành phải“hy sinh” vậy, họ mặc những bộ trang phục trượt tuyết xù xì dày cộp.Xuân Vũ vẫn đi tàu điện ngầm đến công ty. Trong toa xe chật chội, ồn ào, cô cố tìmmột chỗ ngồi tàm tạm có thể nhìn rõ khuôn mặt những người xung quanh. Mọi khuônmặt đều nhàn nhạt lạnh lùng, không thấy cái khuôn mặt mà cô mong nhìn thấy –không, có lẽ không nhìn thấy thì hơn.Đến công ty rồi, Xuân Vũ nhận ra thái độ của CoCo có phần lạnh nhạt với mình, côthấy không mấy dễ chịu, chỉ còn biết cặm cụi ngồi trước màn hình. Vì hôm qua gầnnhư cô chẳng làm việc, nên hôm nay cô rất mải miết, ngồi liền mấy tiếng đồng hồcho đến chiều, chỉ nghỉ một lúc để ăn trưa.Có điều, hôm nay ngẫu nhiên có một cô xin nghỉ ốm, nên Xuân Vũ đành ở lại làm thêmgiờ. Cô lại tiếp tục ngồi trước màn hình vài giờ. Rồi nhận ra ngoài kia đã sắp tối, vôsố ánh đèn nê-ông đã toả sáng, CoCo và những người khác đã lẳng lặng ra về, phònglàm việc chỉ còn một mình Xuân Vũ.Căn phòng trống vắng, bỗng yên tĩnh hẳn đi. Xuân Vũ đứng dậy vươn vai, vậnđộng… Một ngày ngồi lỳ bên máy tính, cổ mỏi, đau khiếp thật. Đã thấy đói bụng từlâu, trên bàn có một suất ăn bố trí cho người làm ngoài giờ. Ăn xong bữa tối, cô chuẩnbị ra về.Ra ngoài cửa phòng, bỗng có một giọng nói rầu rầu vang lên từ phía sau: “Họ đã về cảrồi à?”Câu nói bất ngờ khiến cho Xuân Vũ phát hoảng, cô hồi hộp quay lại, thì ra là giám đốcNghiêm Minh Lượng. Cô cúi đầu: “Vâng. Họ đã về, tôi cũng đã làm xong việc.”Vẻ nghiêm nghị của Minh Lượng bỗng trở nên hiền hoà: “Hôm nay cô vất vả quá. Hãysang phòng tôi ngồi chơi đã.”Xuân Vũ tuy rất căng thẳng nhưng cũng không thể từ chối, cô vào phòng giám đốc,ngồi lên đi văng ở đó.“Rất mệt phải không?”“Không sao ạ.”“Mới đi làm, ai cũng thế cả. Cô còn khá là nhẹ nhõm đấy! Hồi ở nước ngoài, tôi giannan ra sao các cô khó mà tưởng tượng nổi!”Ánh mắt Minh Lượng cứ như kiến bò trên mặt cô, khiến toàn thân cô như nổi da gà.Cô cúi đầu nói:“Anh Lượng ạ, tôi đến đây làm, chủ yếu là để điều tra xã hội làm tư liệu cho luận văntốt nghiệp.”“Luận văn gì? Tôi nhớ luận văn tốt nghiệp đại học của tôi ngày trước viết về mạngInternet làm thay đổi phương thức sinh hoạt của con người, hồi đó nhiều người cònchưa biết Internet là gì, nhưng ngày nay chẳng ai có thể tách rời mạng.”“Tiêu đề luận văn của tôi là “Tin nhắn di động và sự kết nối của nhân loại””.“Một đề tài quá hay. Đúng là cuộc sống của rất nhiều người đang thay đổi vì nó.” Vừanói anh vừa xáp lại gần Xuân Vũ khiến cô đành phải lùi sang một bên cái bàn. Bỗngnhiên có một khuôn mặt loáng qua mắt cô rất nhanh như một tia lửa.Đó là cái khung ảnh đặt trên bàn của Minh Lượng, ảnh một thiếu nữ. Không nhìn rõphông nền, chỉ thấy khuôn mặt cô gái đang mỉm cười và đôi mắt rất hút hồn.Xuân Vũ bỗng đưa tay sờ mặt mình và lùi lại mấy bước. Cô đã nhận ra thiếu nữ trongảnh, tuy chưa từng quen nhưng cô đã biết tên – đó là Uẩn Hàm.Không phải là bức ảnh cô đã nhìn thấy trong hồ sơ của nhà trường, nhưng rõ ràng vẫnchỉ là một người, khuôn mặt và đôi mắt này cô không thể nhầm. Nhưng tại sao ảnhcủa Uẩn Hàm lại đặt trên bàn Nghiêm Minh Lượng?Minh Lượng lập tức cầm bức ảnh lên, khẽ nói: “Cô cảm thấy cô ấy rất giống mình,phải không?”“Không những giống tôi mà còn rất giống một người khác, tên là Uẩn Hàm – cách đây8 năm là hoa khôi của khoa Mỹ thuật trường tôi. Anh quen cô ấy phải không?”Lần này đến lượt Minh Lượng phải lùi lại, anh nhích nhích miệng nghĩ ngợi, rồi nói:“Cô đã biết Uẩn Hàm, thì tôi công nhận vậy, hồi tôi học đại học, cô ấy là bạn gái củatôi.”“Uẩn Hàm là bạn gái của anh?” Xuân Vũ thật không dám tưởng tượng 8 năm về trướcNghiêm Minh Lượng hình dáng ra sao? Khó mà nhận ra anh ta có gì hấp dẫn khiến chohoa khôi khoa Mỹ thuật phải ngả vào lòng anh?“Không tin thì cứ đi mà hỏi người ta!” Minh Lượng bước đến bên cửa kính thấp đếntận sàn, quay lưng về phía Xuân Vũ, cúi đầu trầm ngâm. “Kể từ ngày Uẩn Hàm mất,bức ảnh này luôn kề bên tôi, dù tôi đau khổ đến mấy, tôi luôn biết cô ấy vẫn ở bêntôi.”Xuân Vũ hiểu rằng mình đã đụng đến những sợi thần kinh yếu nhất trong anh, cô vộinói: “Xin lỗi giám đốc Lượng, lẽ ra tôi không nên hỏi nhiều.”“Hôm nay quá muộn rồi, cô nên về đi!”Xuân Vũ gật đầu, bước ra. Cô nhanh chóng rời khỏi công ty.Văn phòng chỉ còn lại một mình Minh Lượng, anh run run tắt hết các ngọn đèn để chobóng tối phủ vây quanh anh. Ngoài kia, chỉ cách có tấm kính là thành phố dường nhưkhông có bóng tối, mà anh thì lại không thuộc về thành phố này.Nhìn ra bên ngoài, những toà nhà cao chọc trời san sát bên nhau đang rực rỡ ánh đènthâu đêm suốt sáng, anh bỗng nhớ đến cái buổi sớm tinh mơ sư ...

Tài liệu được xem nhiều: