TẦNG 15 ĐỊA NGỤCTrong căn phòng tối đen chẳng biết từ đâu tràn vào 1 thứ mùi kỳ quái, chầm chậm luồn vào mũi Xuân Vũ đang ngủ say. Qua mũi, nó xuống họng, vào khí quản rồi tràn ngập 2 lá phổi, khiến cô tỉnh giấc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 26 Phần 26TẦNG 15 ĐỊA NGỤCTrong căn phòng tối đen chẳng biết từ đâu tràn vào 1 thứ mùi kỳ quái, chầm chậmluồn vào mũi Xuân Vũ đang ngủ say. Qua mũi, nó xuống họng, vào khí quản rồi trànngập 2 lá phổi, khiến cô tỉnh giấc.Thì ra nó tỏa ra từ 1 chỗ ở ngay trước mặt cô, bóng đen đã chồm lên trán cô, rồi xáp lạigần, gần thêm nữa…Xuân Vũ mở to mắt chỉ thấy 1 màn đen kịt, không có gì khác. Nhưng cái mùi nồng nặcnày cho cô biết người ấy đã đến gần, chỉ cách cô vài centimet.Tuy không nhìn thấy người, nhưng con tim Xuân Vũ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồngngực. Cô cố nín thở, không cho hơi nóng của người ấy phả vào mặt cô. Miệng cô ú ớrên rỉ, nhưng không sao kêu lên được.Bỗng nhiên có 1 tia sáng mỏng manh rọi vào từ cửa sổ, chiếu vào đôi mắt đang mở tocủa cô, khiến cô bỗng nhận ra cái khuôn mặt đáng sợ ấy.Rốt cuộc cô cũng kêu lên được, và không rõ sức lực bỗng từ đâu đến, cô quẫy đạpgiãy giụa thật mạnh, rồi tát 1 cái lên khuôn mặt ấy. Hắn kêu lên 1 tiếng kỳ quái đángsợ, cái mùi kinh khủng từ mồm hắn phun mạnh vào mũi cô. Bàn tay thô nháp của hắntóm chặt cẳng tay cô, cô lập tức thấy đau buốt tận tim gan. Nhưng cô đã đạp mạnh lênngười hắn, rồi đứng phắt dậy, gắng sức giao đấu với hắn trong căn phòng tối om chậtchội.Tuy nhiên đôi tay yếu mềm mảnh khảnh đâu có thể chịu nổi 1 đòn của đối phương, côphải lùi lại bên cửa sổ. Không rõ cửa sổ đã bị mở ra từ lúc nào. Cô trèo lên bậu cửa,nhưng kẻ kia đã tóm chặt cổ chân Xuân Vũ, cô đạp hắn bật trở lại, sau đó cô nhảy rangoài cửa sổ…Cô rơi xuống 1 cái giếng sâu, tối om, có cảm giác mình không ngừng rơi xuống… vàhình như khi gần rơi đến đáy, cô bỗng thét lên rồi mở mắt ra.Ánh sáng ban mai chiếu vào đôi mắt Xuân Vũ, cô hấp háy dụi mắt, nhận ra nơi đâykhông phải cái giếng sâu tối om, mà là căn phòng của cô ở ký túc xá.Cô nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ, thở hít thật mạnh vài lần, rồi mới hiểu ra rằngvừa nãy chỉ là ngủ mê.“Gặp lại cơn ác mộng?”Vài phút sau đôi môi Xuân Vũ run run nói ra câu này. Đó lại là do địa ngục sắp đặtchăng?Cô bỗng cảm thấy cánh tay trái của cô đau rát, cô nhận ra trên tay có mấy vết hằn rõrệt, đo đỏ và hơi sưng, cứ như là bị ai đó bóp thật mạnh.Cô toát mồ hôi. Nếu lúc nãy chỉ là cơn ác mộng, thì tại sao cánh tay lại có vết hằn nhưbị tóm chặt thế này?Chẳng lẽ trên đời này lại có chuyện “ác mộng mà là thật?”Xuân Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, ngồi trên giường tầng, cô tựa vào tường, đặt taylên vết hằn, nước mắt rơi lã chã.Bên trong ô cửa sổ có chấn song sắt, Văn Nhã đang lặng lẽ nhìn ra bầu trời mùa đôngngoài kia. Làn da vẫn trắng bệch như mặt tường vôi, nhưng khí sắc của cô cũng đãkhá hơn, ánh mắt cũng không đờ đẫn như mất hồn nữa.Một chiếc di động mới tinh đặt trên bàn, đây là món quà mà bác sĩ Văn mới tặng cô.Bỗng tín hiệu tin nhắn vang lên, Văn Nhã cầm máy, thấy 1 dòng chữ: “Văn Nhã hômnay khỏe chứ?”Văn Nhã: “Tôi rất khỏe. Nhưng suốt ngày ngồi lì ở đây, quá ngán.”Đối phương: “Tại sao không dùng di động?”Văn Nhã: “Tôi quên hết các số máy đã lưu, hiện giờ chỉ có thể chơi game mà thôi.”Đối phương: “Cô rất thích trò chơi nhắn tin đúng không?”Văn Nhã: “Phải, rất thích.”Đối phương: “Thích trò chơi nào nhất?”Văn Nhã: “Trò chơi địa ngục.”Đối phương: “Cô bắt đầu chơi trò này từ bao giờ?”Văn Nhã: “Không nhớ nữa. Chắc là độ 1 tháng trước.”Đối phương: “Tại sao cô biết cái trò chơi này?”Văn Nhã: “Có lần tôi thấy Tố Lan đang chơi hết sức say sưa, chắc là rất thú vị, tôi hỏiđang chơi trò gì, nhưng Tố Lan không nói.”Đối phương: “Về sau thì sao?”Văn Nhã: “Tôi đã mấy lần gặng hỏi, cô ấy không giấu được nữa bèn cho tôi biết sốmáy của họ, thế là tôi đã vào cuộc.”Đối phương: “Có thú vị không?”Văn Nhã: “Rất hay. Nhưng tôi sợ các bạn cùng phòng biết, nên chỉ đến nửa đêm, tôivào nhà vệ sinh để chơi, nào ngờ lại bị Thanh U phát hiện ra.”Đối phương: “Thanh U là ai?”Văn Nhã: “Là bạn cùng phòng với tôi, ban đêm hay thức dậy đi toa-lét, lần đó bạn ấybắt gặp tôi, tôi đành nói cho bạn ấy biết cách chơi trò chơi địa ngục.”Đối phương: “Về sau thì sao?”Văn Nhã: “Thanh U chết rồi.”Đối thoại đến đây, màn hình di động bỗng ngưng nhận tin. Văn Nhã dán mắt vào đó,hình như nhìn thấy 1 cái gì rất đáng sợ trong đó. Cô bỗng buông tay, chiếc di động rơixuống đất. Cô co rúm người như 1 con khỉ.Ở ngay tầng gác trên căn buồng bệnh này, bác sĩ Văn đang ngồi trước máy tính nhìnnhững dòng tin nhắn hiện lên màn hình. Đối phương vừa nãy trao đổi tin nhắn với VănNhã chính là ông. Chờ mãi không thấy Văn Nhã tiếp tục nhắn tin, ông hiểu rằng ởtầng dưới có lẽ đã xảy ra chuyện.Ông chạy xuống buồng bệnh nhân Hứa Văn Nhã thấy cô đã ngủ say, máy di động nằmtrên sàn, trên màn hình là tin nhắn cuối cùng vẫn chưa viết xong.Bấy giờ bác sĩ Văn mới hết căng thẳng, bước ra khỏi buồng. Ông gọi điện cho cảnhsát Diệp Tiêu, nhắn anh đến bệnh viện ngay.Nửa giờ sau Diệp Tiêu đã đến nơi, nét mặt đầy vẻ hồ nghi.Bác s ...