Danh mục

a ngục tầng thứ 19 - Phần 27

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 56.50 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Buổi chiều, Xuân Vũ đang ở công ty, cô sắp tan tầm.Vậy là chiều thứ 6 đã đến, CoCo và mấy bạn nữ không nén nổi vui sướng, họ đang tính xem sẽ “trích ví tiền” bạn trai thế nào vào ngày cuối tuần. Nghiêm Minh Lượng cả ngày giam mình trong văn phòng, Xuân Vũ thận trọng đi ngang qua phòng của anh, rất lo lại nghe thấy tiếng anh gọi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 27 Phần 27Buổi chiều, Xuân Vũ đang ở công ty, cô sắp tan tầm.Vậy là chiều thứ 6 đã đến, CoCo và mấy bạn nữ không nén nổi vui sướng, họ đangtính xem sẽ “trích ví tiền” bạn trai thế nào vào ngày cuối tuần. Nghiêm Minh Lượngcả ngày giam mình trong văn phòng, Xuân Vũ thận trọng đi ngang qua phòng của anh,rất lo lại nghe thấy tiếng anh gọi.Tuần đầu thực tập đã trôi qua, Xuân Vũ thật khó hình dung tâm trạng của mình là thếnào. Dù sao cũng đã có được một chút thu hoạch phục vụ cho luận văn. Riêng sáng naycô đã có thu hoạch khá lớn: đầu giờ sáng nay vừa đến làm, Xuân Vũ nhìn thấy CoCo ởcửa đang thay tấm bảng chấm công, cô đã giúp CoCo làm việc đó.Cô đã nhìn thấy trong danh sách cũ của bảng chấm công có 1 cái tên quen thuộc – TốLan!Tại sao lại có tên Tố Lan ở đây? Xuân Vũ bèn hỏi CoCo: “Tố Lan là ai? Hình như côngty không có người này?”“À, đó là 1 sinh viên trước kia đến thực tập, chỉ làm ở đây chưa đầy 1 tháng. Cách đây2 tuần không rõ tại sao cô ấy thôi việc, và cũng không có hồi âm gì.”Xuân Vũ vội hỏi: “Cô có nhớ Tố Lan là sinh viên trường nào không?”“Hình như là cùng trường với cô, cũng học năm thứ 4, trông rất xinh xắn.”“Chính là bạn ấy.”Tim Xuân Vũ nhói đau, cô đứng ngây ra hồi lâu.CoCo đầy nghi hoặc, lè lưỡi: “Thật không hiểu ra sao nữa!”Xuân Vũ vội chạy vào phòng làm việc mở ngay ngăn kéo tìm cái thẻ đeo trang trí máydi động có in chữ “Lan”. Cô lại mở máy tính, nhìn cái phông có hình bông hoa lan. Côđã hiểu ra ngay.Vật trang trí có chữ “Lan” và bông hoa lan trên máy tính chính là dấu hiệu của Tố Lan.Tức là 2 tuần trước Tố Lan đã làm việc trên chiếc bàn này, công việc giống như XuânVũ đang làm.Sao lại có cái chuyện trùng hợp kỳ lạ? Có 1 cõi xa xăm vô hình đã sắp đặt hay sao?Tuy đầy băn khoăn ngờ vực nhưng Xuân Vũ vẫn bắt tay vào làm việc đúng giờ. Khitan tầm ra về, cô lại ngoảnh nhìn phòng làm việc của Nghiêm Minh Lượng. Cửa vẫnđóng im ỉm như 1 cái nhà mồ.Ngồi trên tàu điện ngầm trở về trường, Xuân Vũ nhận được tin nhắn của Cao Huyền,nói là có việc quan trọng cần gặp cô, anh đợi cô ở chỗ đối diện với cổng sau củatrường.Đối diện cổng sau của trường chính là hiệu ăn “Nỗi nhớ khuynh thành” lần trước đãcùng ngồi ăn. Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Xuân Vũ đi vòng khá xa rồi đến trước cửanhà ăn.Cao Huyền đã đến từ trước, anh mặc chiếc áo gió màu đen, đứng giữa làn gió lạnhtrông rất bắt mắt. Anh dẫn cô vào hiệu ăn, và lại ngồi ở vị trí lần trước.Vừa ngồi xuống ghế Xuân Vũ đã vào đề ngay: “Có việc gì quan trọng thế ạ?”“Về chuyện ông Mazolini.” Cao Huyền cúi đầu nói rất khẽ, cứ như đang kể về 1 điềubí mật. “Hôm nay anh đã tra ra cái bí mật ấy.”Nghe đến cái tên Mazolini, Xuân Vũ lập tức thấy hồi hộp: “Là bí mật về thời gianMazolini rời Thượng Hải rồi mất hút à?”“Đúng! Không ai biết năm đó ông ta đi đâu, đã phát hiện ra những gì, rồi lại trở vềcùng 1 cô gái Trung Quốc nữa.”“Kìa, đừng dứ nhau mãi nữa, bí mật đó là gì?”Cao Huyền hạ thấp giọng, rất khẽ: “Ông ta đã tìm ra di tích cổ xưa ấy ở núi ThiênThương phía bắc tỉnh Chiết Giang. Dải núi trùng điệp trải dài 2 tỉnh Chiết Giang – AnHuy là vùng hẻo lánh vào thời đó. Một mình Mazolini vào núi, rồi phát hiện ra di tíchkia. Nhưng có 1 cụ già canh gác ở đó, không cho người nước ngoài bước vào.”“Nó là di tích gì, có cần giữ bí mật đến thế không?”“Nghe nói, rất bí hiểm, đó là kiệt tác của vị danh họa Trung Quốc cổ đại để lại. Bứctranh cổ xưa ấy có cái tên đặc biệt – Thập cửu tằng địa ngục đồ.“Thập cửu tằng địa ngục đồ?” Xuân Vũ hít vào 1 hơi thật sâu. Lúc này họ đã bưngđến các món ăn nhưng cô chẳng buồn ngó đến. “Tức là tầng 19 địa ngục?”“Không rõ nữa. Hiện giờ anh chỉ có thể đoán rằng trong bức tranh cổ ấy của TrungQuốc có thể ẩn chứa điều bí ẩn cuối cùng – tầng 19 của địa ngục!”Xuân Vũ không đụng đến đũa bát, gật đầu: “Cũng tức là nói rằng, Mazolini chịu đựngbao gian khổ đi tìm cái di tích kia, chỉ vì muốn phát hiện xem tầng 19 của địa ngục làgì.”“Đúng thế. Nhưng khi Mazolini đến nơi, thì đã có người đến đó ẩn cư hơn 20 nămtrời.”“Chính là cụ già ấy?”“Đúng. Nghe nói cụ là 1 họa sĩ nổi tiếng hồi cuối thời Mãn Thanh, là dòng dõi hoàngtộc họ Chu – thời Minh, nên cụ đã ẩn cư cho đến hết đời ở chốn sơn lâm.”“Sao lại không cho Mazolini vào? Chỉ vì ông ta là người ngoại quốc à?”Cao Huyền không dám khẳng định, anh chỉ nhún vai: “Chẳng biết nữa. Có thể donhiều nguyên nhân. Ngoài lý do Mazolini là người ngoại quốc ra, anh cho rằng điểmcốt lõi là cụ già ấy không muốn cái bí mật kia bị tiết lộ.”“Bí mật về tầng 19 địa ngục? Chẳng lẽ cụ già sợ rằng nếu bí mật bị tiết lộ sẽ gâynên hậu quả rất nghiêm trọng?”“Có thể đó chỉ là sự ngớ ngẩn và gàn dở của người già cũng nên.”Xuân Vũ nghĩ ngợi rồi nói: “Vì thế, Mazolini đã phải nán lại đó 1 năm trời, đúngkhông?”“Đúng. Ở Thượng Hải, ông ta cũng đã học về quốc họa Trung Quốc. Vì muốn biếtđược điều bí mật kia, ông bèn xin cụ già dạy vẽ cho, ông nói ...

Tài liệu được xem nhiều: