TẦNG 16 ĐỊA NGỤCHôm nay thứ 7, đầu giờ buổi sáng, khu ký túc xá nữ sinh yên tĩnh lạ thường.Xuân Vũ dậy từ rất sớm, cô vận động cho cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu, đi đôi giày thể thao mới toanh, sắp xếp chiếc xắc du lịch. Soi gương, thấy mình tuy chưa phải là sắc nước hương trời nhưng ít ra cũng khiến khối chàng sinh viên phải khao khát!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 28 Phần 28TẦNG 16 ĐỊA NGỤCHôm nay thứ 7, đầu giờ buổi sáng, khu ký túc xá nữ sinh yên tĩnh lạ thường.Xuân Vũ dậy từ rất sớm, cô vận động cho cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu, đi đôi giày thểthao mới toanh, sắp xếp chiếc xắc du lịch. Soi gương, thấy mình tuy chưa phải là sắcnước hương trời nhưng ít ra cũng khiến khối chàng sinh viên phải khao khát!Đúng 8 giờ, Cao Huyền đã đứng chờ bên dưới. Anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, anh mặcbộ đồ thể thao trông đầy vẻ hào hứng, đứng giữa sân trường ngày đông giá lạnh, trôngrất có phong độ “hạc lập kê quần” (hạc đứng giữa đàn gà, ý nói nổi trội, nổi bật).Xuân Vũ chạy xuống sân, khẽ gật đầu chào Cao Huyền. Hình như họ rất hiểu ý nhaunên không ai lên tiếng, chỉ cùng rảo bước về phía bãi để xe.Sau khi lên ô tô của Cao Huyền, cô mới nhận ra có rất nhiều thứ xếp ở phía sau xe,anh nói đó là những thứ thiết yếu dành cho một chuyến lữ hành. Trước khi tra chìakhóa điện khởi động máy, anh khẽ hỏi cô: “Xuân Vũ đã quyết định và sẽ không hốihận chứ?”Xuân Vũ ngồi ghế bên cạnh anh, chỉ im lặng giây lát rồi nói quả quyết: “Em không hốihận, ta đi thôi!”“Được!” – Cao Huyền nổ máy. “Mục tiêu: núi Thiên Thương – bắc Chiết Giang!”Sáng thứ 7 đường không bị tắc xe, họ đã nhanh chóng ra khỏi thành phố, bon trênđường cao tốc chạy về phía bắc Chiết Giang.Chiếc xe Passat lao vun vút, Xuân Vũ cũng đã thắt dây an toàn, dõi nhìn những cánhđồng mùa đông đang lùi nhanh về phía sau. Vào mùa này vùng ngoại ô không có màuxanh, chỉ thấy 1 vùng đất trời xam xám với những cây cối héo khô. Cô nhìn sang CaoHuyền, chỉ thấy anh tập trung nhìn về phía trước, vẻ mặt rất nặng nề.Xuân Vũ không nén được khẽ hỏi: “Sao trông anh nghiêm nghị khiếp thế? Cứ như làsắp bị lên pháp trường!”Cao Huyền bật cười: “Em ví von rất không sát! Phải nói là như xuống địa ngục chứ!”“Xuống địa ngục?”Cô lè lưỡi, không nói gì nữa, tim bỗng đập nhanh 1 cách khó hiểu. Xe đang mở hơinóng để sưởi, người thì bị dây an toàn níu chặt, Xuân Vũ thấy ngực căng tức, đành kéophec-mơ-tuya áo xuống vậy. Đây là lần đầu tiên cô đi xa cùng với 1 nam giới. Mọingày cô vẫn luôn nhắc mình phải cẩn thận, nhưng ánh mắt của Cao Huyền đã khiếncô không thể từ chối. Đã là “đang trên đường” rồi thì giao vận mệnh cho anh ấy vậy,trong bất kỳ tình huống nào cũng phải hết sức tin cậy ở anh, nếu không, tâm lý mìnhsẽ không thể nào yên được 1 phút.Khi xe đã chạy được hơn 2 tiếng đồng hồ, điệu nhạc “Phá gió đông” bỗng vang lên,Xuân Vũ mở di động nghe ngay. Không ngờ lại là cảnh sát Diệp Tiêu gọi điện.“Xuân Vũ, cô đang ở đâu vậy?”“Tôi đang đi…” Cô nhìn sang Cao Huyền rồi nói tiếp: “Tôi đi du lịch núi Mạc Can, lúcnày đang trên đường.”“Tôi muốn hỏi câu này: cô có biết tình hình Tố Lan mấy tháng trước đây không?”“Tố Lan?”“Phải! Tôi nghe mấy bạn nữ sinh nói, tháng trước Tố Lan đã đi làm ở 1 công ty, sau đókhông rõ tại sao đã nghỉ việc. Cô khá thân với Tố Lan, nên đoán rằng cô sẽ biết?”Xuân Vũ nhớ đến phát hiện của mình hôm qua ở công ty, cô do dự giây lát rồi nói:“Tôi có biết công ty mà Tố Lan đã đến làm.”Tiếp đó, cô cho Diệp Tiêu biết tên công ty và địa chỉ, rồi tắt máy.Cao Huyền hơi ngoảnh đầu sang hỏi: “Tố Lan là cô sinh viên ở cạnh phòng em à?”“Vâng. Bạn ấy đã từng làm ở công ty em đang làm. Không hiểu tại sao Diệp Tiêu lạihỏi điều này…”Cao Huyền im lặng, tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước, anh tăng tốc.Ra khỏi đường cao tốc, họ rẽ vào 1 đường quốc lộ, tiếp tục đi qua vài thị trấn nhỏ, rồinhanh chóng đi vào vùng núi phía bắc tỉnh Chiết Giang. Núi non phương nam luôn giữđược 1 màu xanh. Xe chạy trên đường nằm giữa núi cao trùng điệp, có cảm giác kháchẳn khi đi giữa bình nguyên thoáng đãng. Xuân Vũ hé cửa kính để hưởng làn gió củachốn núi rừng.Đến trưa, họ đã đi đến 1 khu nghỉ dưỡng miền núi nằm bên đường cái. Họ dừng xe,vào ăn bữa trưa. Người ở đây cho biết sau quả núi lớn này là núi Thiên Thương, điđường men theo ven núi có thể lên đến lưng chừng núi.Xuân Vũ nhìn về phía núi Thiên Cùng, quả núi ấy không hùng vĩ gì, nhưng 2 bên ngọnnúi chính lại chằng chịt những trái núi nhấp nhô, tất cả đều được rừng xanh bao phủdày đặc, phạm vi hình như rất rộng, có 1 nét thâm sâu khó lường.Cô nói có phần lo lắng: “Nó rộng như thế kia, anh có biết cái di tích ấy ở chỗ nàokhông?”“Anh vừa hỏi thăm, họ nói đúng là trên núi có di tích thời cổ, ngành văn hóa đã từngđến khảo sát. Nhưng vì trên đó quá hẻo lánh nên họ vẫn chưa khai thác, cũng chưa bịai phá hoại. Đi hết đường vòng bên núi, sẽ thấy 1 cây cao chọc trời, 1 con đường nhỏở ngay đó sẽ dẫn đến khu di tích.”Nói rồi anh lên xe, gọi Xuân Vũ lên luôn, và dặn dò: “Em nhớ ngồi cho vững.”Rẽ qua 1 chỗ ngoặt, chiếc xe chạy lên con đường vòng quanh núi. Đường này quả lànguy hiểm, 1 bên là rừng rậm, 1 bên là vách núi dựng đứng. Trong cảnh gió lạnh cắtda cắt thịt, nhìn núi đèo liên miên nối nhau, thật hãi hùng ghê sợ. Có rất nhiều đoạnđường cong, chỉ hơi sơ suất l ...