Tiểu Cầm ở giường đối diện bỗng nhổm dậy, Tiểu Cầm cũng đã bị thức giấc, cô đưa tay lên dụi mắt, thấy Thanh U đang lượn vòng, cô lập tức kêu lên: “Cậu đang làm gì thế?”Nhưng Thanh U cứ như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục xoay vòng tròn. Xuân Vũ áng chừng Thanh U đã lượn đến bốn năm chục vòng rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 3 Phần 3Tiểu Cầm ở giường đối diện bỗng nhổm dậy, Tiểu Cầm cũng đã bị thức giấc, cô đưatay lên dụi mắt, thấy Thanh U đang lượn vòng, cô lập tức kêu lên: “Cậu đang làm gìthế?”Nhưng Thanh U cứ như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục xoay vòng tròn. Xuân Vũáng chừng Thanh U đã lượn đến bốn năm chục vòng rồi.Văn Nhã nằm tầng dưới Tiểu Cầm cũng tỉnh dậy, thò đầu ra khỏi giường, suýt nữa thìchạm vào Thanh U. Văn Nhã sợ quá thét lên, lại co vào trong chăn, lắp bắp: “Thanh Ubị trúng tà hay sao thế?”“Đừng nói bừa!”Xuân Vũ đã ra khỏi giường, xuống sàn, huơ huơ tay trước mặt Thanh U, nhưng dườngnhư cô không nhìn thấy, vẫn tiếp tục lượn vòng. Không nén nổi nữa, Xuân Vũ đứngchắn ngay trước mặt Thanh U.Thanh U va phải Xuân Vũ, bấy giờ mới chịu dừng lại.Bộ váy ngủ màu trắng hơi rung rung, Thanh U cúi đầu, mái tóc đen rủ che kín khuônmặt, trông chẳng khác nào một Sadako.Xuân Vũ tuy đã liên tưởng đến một điều rất đáng sợ nhưng cô vẫn ôm lấy Thanh U,lay thật mạnh để thức tỉnh bạn.Tiểu Cầm và Văn Nhã cũng bước lại cùng đánh thức Thanh U.Thanh U bỗng từ từ ngẩng đầu, tóc một bên mặt rẽ ra, một con mắt đang lạnh lùngnhìn chằm chằm vào Xuân Vũ. Xuân Vũ chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt đáng sợnhư thế. Nhưng sự việc tiếp theo còn đáng sợ hơn.Thanh U mấp máy đôi môi, và buông ra một câu – “Cậu có biết địa ngục tầng thứ 19 làgì không?”Trong khoảnh khắc, cả phòng im phăng phắc.Bởi vì đây là một câu hỏi chết người, không ai lẩn tránh được.Trong đêm đông giá lạnh, Xuân Vũ cảm thấy câu nói này của Thanh U đã hằn rất sâutrong óc mình.Tiểu Cầm và Văn Nhã cũng kinh ngạc đờ đẫn đứng nhìn Thanh U, cứng lưỡi. Đôi môiThanh U khẽ nhích nhích, ánh mắt dần hiền hòa trở lại; hình như có một cái gì đó rờikhỏi Thanh U và bay đi. Xuân Vũ lập tức đỡ lấy Thanh U, chỉ cảm thấy toàn thân bạnlạnh toát.Ánh mắt Thanh U đã trở lại bình thường, thản nhiên nhìn ba người bạn đang đứngquanh, tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Cô vuốt vuốt mớ tóc trước trán, nói:“Các cậu sao vậy? Nhìn tớ, cứ như nhìn con ma ấy thế?”“Lại còn hỏi à? Vừa rồi cậu khiến bọn mình sợ chết khiếp!”Văn Nhã trả lời, đôi mắt tinh nhanh của cô đầy sự nghi hoặc.“Vừa nãy tớ làm sao?” Hình như Thanh U đã thấy thật sự sợ hãi.Tiểu Cầm – cô gái cao và gầy – cầm tay Thanh U, nói: “Cậu không biết là lúc nãy cậutừng đi lượn vòng quanh và nói rất kỳ quặc, cứ như mụ phù thủy ấy!”“Phù thủy?” Thanh U lắc đầu, rồi trở về giường của mình. “Tớ hoàn toàn không nhớgì hết.”Xuân Vũ nói: “Thanh U hãy ngủ đi. Có lẽ tại ban ngày cậu bị mệt quá…”Thanh U gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cô lại chui vào chăn.Xuân Vũ lại nói với hai bạn: “Hai cậu cũng đi ngủ đi, đừng để ý đến chuyện vừa rồinữa.”“Nhưng thật kỳ lạ quá.” Văn Nhã tặc tặc lưỡi. “Sao lại không nhớ gì? Chẳng lẽ cậuấy vừa bị mộng du?”“Đừng nói thế! Thanh U chưa từng mắc chứng mộng du bao giờ.”Xuân Vũ ngăn không cho hai bạn nói thêm gì nữa. Ở với nhau đã hơn ba năm, cô rấthiểu Thanh U ban đêm chỉ dậy đi toa-let, còn giấc ngủ vẫn rất bình thường.Tiểu Cầm rất biết điều, cô kéo Văn Nhã. Cả hai về giường của mình.Một cơn gió lạnh tràn vào qua cửa sổ, khiến Xuân Vũ nhớ ra mình vẫn chỉ mặc áongủ, cô vội lên giường chui ngay vào chăn, mong sao có thể ngủ ngay.Nhưng cô đã trằn trọc suốt đêm, nơm nớp về Thanh U ở giường tầng dưới. NhưngThanh U lại ngủ say như chết, không động tĩnh gì, khiến Xuân Vũ thức trắng đêm vôích.Thực ra thì cô vẫn đang mải nghĩ về câu hỏi của Thanh U.Địa ngục tầng thứ 19 là gì?Ngày hôm sau.Thanh U dường như đã trở lại bình thường, quên hẳn mọi việc xảy ra đêm qua. XuânVũ cũng không nhắc lại nữa, nhưng bên tai cô vẫn vang lên câu hỏi đêm qua củaThanh U; nó cứ như một câu thần chú không ngớt tái hiện khiến cô rối bời tâm trí.Buổi chiều, họ phải làm bài thi, Xuân Vũ đến phòng thi thì không thấy bóng dángThanh U đâu cả. Cô vội gọi di động cho Thanh U nhưng mãi vẫn không liên lạc được.Lúc này giáo viên đã phát đề thi.Với Xuân Vũ, đề thi rất đơn giản; với các bạn khác, có thể lại là rất khó. Cô nhậnthấy một bạn nam ngồi bàn phía trên lấy di động ra gửi tin nhận tin tới tấp. Cô cườithầm. Tuy nội quy đã cấm dùng máy di động lúc làm bài, nhưng ai cũng biết nhữngchuyện như thế này vẫn thường xảy ra. So với mọi ngày trên giảng đường luôn nghethấy các tín hiệu nhắn tin, thì hôm nay vẫn là yên tĩnh hơn nhiều.Xuân Vũ lên nộp bài sớm nhất.Có lẽ sự việc ở thôn hẻo lánh vẫn còn dư âm, cho nên, khi cô lên nộp bài, có vô số ánhmắt khác thường đang đổ dồn về phía cô. Có vài bạn nữ còn thì thầm nhỏ to, cứ nhưXuân Vũ chẳng phải là người trần gian nữa!Cũng may, vì nửa năm qua cô đã quen với những ánh mắt như thế rồi, nên cô chỉ hơicúi đầu bước ra khỏi phòng thi.Cô rảo bước về ngay ký túc xá, thì thấy Thanh U vẫn ngồi trên giường, tay cầm diđộng, soạn tin nhắn. Thanh U hết sức chăm chú, cứ như đang làm bài thi gửi cho mộtnơi khác vậy! Xuân Vũ hỏi t ...