Danh mục

a ngục tầng thứ 19 - Phần 32

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 101.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

TẦNG 18 ĐỊA NGỤCSáng sớm Xuân Vũ mơ màng tỉnh giấc, bỗng 1 làn sáng trắng đập vào mắt, cô chỉ có thể hé nhìn ra cửa sổ. Ngoài đó là 1 thế giới màu trắng bạc.Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông này.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 32 Phần 32TẦNG 18 ĐỊA NGỤCSáng sớm Xuân Vũ mơ màng tỉnh giấc, bỗng 1 làn sáng trắng đập vào mắt, cô chỉ cóthể hé nhìn ra cửa sổ. Ngoài đó là 1 thế giới màu trắng bạc.Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông này.Cô vội ngồi ngay dậy, nhìn ra qua ô cửa kính. Đầy trời là những bông tuyết xinh xinhđang bay, lả tả rơi xuống đất. Trên nóc tòa nhà đối diện tuyết đã phủ trắng xóa, nhữngcành cây dưới sân cũng bám đầy tuyết, tuyết trải trên mặt đất như rắc 1 lớp muối, cóvài bạn sinh viên đã chạy ra vui đùa trên tuyết.Cô thấy nao nao xúc động, thành phố này đã lâu không thấy tuyết rơi nhiều thế này.Nhưng rồi nhìn cảnh tuyết bay lòng cô lại se lạnh. Vì nhớ đến mùa đông năm cô 11tuổi, cái buổi chiều kinh hoàng tuyết rơi, cô đã mãi mãi mất đi người cha thân yêu. Côcòn nhớ rất rõ mùa tuyết rơi năm ấy cũng hệt như năm nay.Không! Tuyết lần này còn đáng sợ hơn nữa.Cô nhớ ra rằng hôm nay phải đi làm. 9 giờ sáng cô mặc bộ đồ trượt tuyết rất dày,bước ra khỏi phòng.Trên sân trường đầy tuyết, đâu đâu cũng thấy các sinh viên đang chơi đùa. Tuyết rơitrên đầu Xuân Vũ, tan thành nước chảy trên mái tóc rồi rớt xuống.Khi đến công ty mọi người đều đang bàn tán về trận tuyết hôm nay, chẳng còn tâm trínào mà làm việc, tất cả đang tập trung ở cửa sổ nhìn cảnh thành phố trong tuyết. Vôsố những cao ốc đang bị tuyết trắng phủ che, 1 quang cảnh ít thấy trong bao năm qua.Điều khiến Xuân Vũ lấy làm lạ là, hôm nay không thấy ông chủ Nghiêm Minh Lượngxuất hiện. Thật vừa khéo để các nhân viên ngồi chơi đến hết giờ, buổi chiều ai cũngvề nghỉ sớm.Khi đi ra khỏi công ty thì tín hiệu tin nhắn vang lên. Màn hình hiện lên số máyxxxxx741111.Lại là tin nhắn từ địa ngục. Mọi ngày đều nhắn vào lúc nửa đêm, sao hôm nay lạinhắn giữa ban ngày? Cô ngẩng nhìn bầu trời sáng trắng. Chẳng lẽ vì trận tuyết rơi bấtchợt này à?Cô vội bước vào 1 góc bên đường, mở tin để đọc:“Mời bạn đến ngay số 999 đường 9 Hoàng Tuyền, khi đến nơi thì bấm số 1.”Khác hẳn với các tin nhắn mọi lần, đối phương lại gọi cô đến ngay 1 địa điểm? Địađiểm ấy lại rất kỳ lạ: số 999 đường 9 Hoàng Tuyền! Làm gì có cái con đường quái dịnày? Ba số 9, và đường Hoàng Tuyền! Ai cư trú ở đó thì sẽ sợ mất vía! (HoàngTuyền: suối vàng, âm đọc 999 dễ liên tưởng đến sự vĩnh cửu.)Có vẻ như là trò bỡn cợt của trẻ con. Xuân Vũ đứng giữa trời tuyết rất lâu, nhưng rồicô cũng vẫy 1 chiếc tắc-xi. Muốn xem xem có đường 9 Hoàng Tuyền không, hỏi anhlái xe thì biết ngay!Nào ngờ anh lái tắc-xi cam đoan là có đường ấy, thì ra anh ta vốn là công nhân bị nghỉviệc, trước đây đã làm ở 1 nhà máy bên đường 9 Hoàng Tuyền!Không đợi Xuân Vũ nghĩ ngợi thêm, anh ta rồ máy phóng luôn về hướng con đường“suối vàng không lối về” ấy.Xe chạy mất đúng 1 giờ thì dừng lại trên 1 con đường khuất nẻo ở ngoại thành. Nhìnquanh thấy có vẻ là 1 khu công nghiệp cũ kỹ, nhưng bên đường quả là có treo tấmbiển “đường 9 Hoàng Tuyền”.Số 999 của đường 9 Hoàng Tuyền là cái cổng lớn của 1 nhà máy cũ nát xập xệ, XuânVũ xuống tắc-xi. Cánh cổng sắt đóng kín, có vẻ như không có người. Tuyết phủ trêncác mái nhà xưởng xám xỉn, trông như 1 thế giới huyền bí lạ lùng.Xuân Vũ băn khoăn nghi hoặc, cô mở di động bấm số “1″.Chỉ vài giây sau đã có tin nhắn gửi đến: “Trước mặt là ngã tư, trước hết rẽ phải rồi đithẳng; qua cầu thì dừng lại, sau đó ấn số 1 trả lời.”Đúng thế, trước mặt Xuân Vũ có 1 ngã tư, con đường 9 Hoàng Tuyền cắt ngang quanó. Cô rẽ sang phải, tiếp tục đi thẳng. Đi chừng 3 phút thì cô nhìn thấy 1 chiếc cầu rấthẹp, chỉ đi lọt ô tô cỡ nhỏ, dưới cầu là dòng sông nhỏ vô danh vẫn thấy ở nông thôn.Trời đang quá lạnh nên mặt nước đóng 1 lớp băng mỏng, tuyết đang rơi khắp mặtsông.Đi qua cầu, thấy phía trước có 1 ngã tư. Cô vội mở di động nhấn số “1″ trả lời.Địa ngục hồi âm rất nhanh: “Rẽ trái, rồi đi tiếp, sẽ thấy 1 cái cửa lớn, bước vào trongrồi ấn số 1 trả lời.”Xuân Vũ không nghĩ nhiều, cô làm theo ngay. Cô rẽ trái rồi đi mãi, bốn bề tịnh không 1bóng người, chỉ thấy công trường hoặc ruộng đồng hoang vắng.Đi chừng 5-6 phút, quả nhiên trông thấy một cái cửa lớn, bên ngoài treo tấm biển rấtchững chạc, có lẽ là thư pháp của 1 nhà văn nào đó, viết 4 chữ “Học Viện Tài Trí”.Cô bỗng nhớ ra mấy năm trước đã thấy cái tên này trên báo chí. Hồi ấy nó là 1 trườngđại học dân lập nổi tiếng, về sau phải đóng cửa vì nguyên nhân tài chính. Thì ra đâychính là học viện Tài Trí ngày trước.Xuân Vũ đi loanh quanh ở đó mấy vòng, ở đây thực quá hắt hiu, không hề trông thấybóng người. Đặt trường học ở đây, không muốn đóng cửa cũng không xong. Nhưng dùtrong đó đang chứa cái gì thì cô cũng phải vào xem sao. Ý đã quyết, cô bèn thận trọngbước vào cổng trường.Đúng, nó là 1 trường học, có vài khu nhà giảng dạy khá bề thế, 1 khoảng sân rộng đầycỏ úa khô. Tất cả đều bị tuyết phủ che, vắng ngắt không thấy 1 ai, trông chẳng khácgì 1 khu bỏ hoang.Một đốm tuyết bay vào mắt cô, rồi tan thành nước lạ ...

Tài liệu được xem nhiều: