Diệp Tiêu cũng bất ngờ nhận được một cú phôn, người gọi cho anh chính là kẻ bị tình nghi nhiều nhất: Nghiêm Minh Lượng.Minh Lượng có vẻ rất sốt ruột muốn gặp anh càng sớm càng tốt.Anh lập tức tạm biệt bác sĩ Văn, rồi đi đến quán cà phê đã hẹn với Minh Lượng.Minh Lượng đã chờ sẵn ở đó. Anh ta có nước da xám như chì, chắc là đã bệnh tật lâu ngày. Đó là hậu quả của việc thiếu 1 bên thận....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 36, phần cuối Phần 36Diệp Tiêu cũng bất ngờ nhận được một cú phôn, người gọi cho anh chính là kẻ bị tìnhnghi nhiều nhất: Nghiêm Minh Lượng.Minh Lượng có vẻ rất sốt ruột muốn gặp anh càng sớm càng tốt.Anh lập tức tạm biệt bác sĩ Văn, rồi đi đến quán cà phê đã hẹn với Minh Lượng.Minh Lượng đã chờ sẵn ở đó. Anh ta có nước da xám như chì, chắc là đã bệnh tật lâungày. Đó là hậu quả của việc thiếu 1 bên thận.Đây là lần đầu tiên 2 người gặp nhau. Giọng của Minh Lượng khô không khốc: “AnhDiệp Tiêu, tôi không định biện bạch gì cho mình cả. Chắc anh đã phát hiện ra trò chơiđịa ngục? Đúng là tôi phải chịu trách nhiệm về điều này, nhưng mong anh hãy nghe tôinói đã.”Minh Lượng kể tóm tắt về thân phận đáng buồn của mình, rồi nói về chuyện ở châuÂu, khi anh đang bế tắc cùng đường thì được một đồng bào Trung Quốc giúp đỡ.Người đó là Cao Huyền. Anh vốn không quen Cao Huyền, nhưng Cao Huyền lại nhậnra anh, vì anh học dưới Cao Huyền 2 khóa ở cùng trường đại học.Hồi đó Cao Huyền rất sẵn tiền bạc, nghe nói tổ tiên anh ta là một họa sĩ người châuÂu rất nổi tiếng, để lại nhiều tác phẩm có giá trị, anh được thừa kế 1 tài sản lớn. CaoHuyền biết Minh Lượng có khả năng đặc biệt trời phú về lĩnh vực máy tính và khaithác trò chơi, bèn cấp cho anh 1 khoản tiền lớn – giúp anh thoát cảnh khó khăn, cóđược cơ hội làm việc ở một công ty lớn chuyên về game máy tính.Về sau, Cao Huyền và Minh Lượng cùng trở về Trung Quốc. Cao Huyền tuy rất giàucó nhưng vẫn muốn làm 1 họa sĩ và còn tham gia giảng dạy ở trường đại học. MinhLượng thì mở công ty dịch vụ nhắn tin. Chịu ơn cứu mạng của Cao Huyền, nên anhluôn nghe lời anh ta.Cách đây 2 tháng, Cao Huyền nói muốn hợp tác với anh để làm trò chơi tin nhắn. Ýtưởng và kịch bản là do Cao Huyền, Minh Lượng phụ trách lập trình và kỹ thuật cụthể. Ý tưởng và kịch bản của Cao Huyền hết sức kinh dị khiến Minh Lượng phải mấyđêm liền gặp ác mộng; tuy nhiên anh vẫn cơ bản hoàn thành chế tác trò chơi này.Nhưng Minh Lượng cảm thấy không nên tùy tiện tung game này ra, vì lo rằng sẽ gâynên chuyện. Lúc đó Tố Lan là sinh viên năm thứ 4 đang làm ở công ty, anh bèn chọn côđể thực nghiệm. Anh để cho Tố Lan chơi game này xem xem có xảy ra vấn đề gìkhông. Hậu quả là Tố Lan đã bị chết rất bất thường. Cách đây không lâu còn có tin vàisinh viên khác cũng xảy ra chuyện.Vốn nghĩ rằng “GAME OVER” chỉ là “trò chơi địa ngục”, không ngờ lại còn bị chết vàphát điên! Trong game địa ngục này còn có vi-rút máy di động, có thể điều khiển từ xađối với di động của người chơi. Ví dụ sau khi người đó xảy ra chuyện, thì nó có thểtruyền game này cho máy di động nào mà khi người đó còn sống đã nhắn tin nhiềunhất, và vẫn hiện ra số máy của người đã chết. Thực ra là vì di động này đã bị nhiễmvi-rút.Minh Lượng rất kinh hãi, ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí không dám đụngđến máy dịch vụ của công ty nữa. Sau hôm Xuân Vũ phát hiện thấy tấm ảnh của UẩnHàm trên bàn làm việc của anh, anh quyết định rời công ty để sang Hồng Kông. Hômqua nghe nói cảnh sát đang tìm anh, anh biết mình không thể trốn thoát, bèn đến đểkhai báo.Minh Lượng cho Diệp Tiêu biết địa chỉ của Cao Huyền, anh bèn lập tức đến ngay ngôinhà bên bờ sông Tô Châu này.Tầng trệt là phòng tranh của Cao Huyền. Anh lên tầng 2 của phòng tranh và đã nhìnthấy bức tranh vẽ Xuân Vũ; chứng tỏ Cao Huyền và Xuân Vũ đã có quan hệ rất sâu.Quả nhiên vừa rồi anh đã trông thấy Xuân Vũ nhưng rồi cả Cao Huyền và Xuân Vũ đãbiến mất cứ như là bốc hơi lên trời!Diệp Tiêu kiểm tra thật kỹ các căn phòng, tìm xem có cửa ra nào khác không. Phíatrong có 1 gian nhỏ, anh chú ý đến 2 vết hằn trên sàn nhà, hình như là dấu vết để lạicủa 1 cái thang.Anh lập tức ngẩng lên nhìn, và nhận ra 1 ô cửa nằm khuất trên mái nhà. Anh bắc ghếtrèo lên, ra khỏi ô cửa, nào ngờ chỉ thấy mái nhà, gió lạnh như cắt thịt cắt da.Lúc này trời đã tối, anh nhìn thấy 1 đôi nam nữ đang ngồi trên mái ngói phủ đầy tuyếttrắng. Diệp Tiêu thấy phấn khích, anh bò lên đỉnh mái nhà, rồi thận trọng đến gần họ.Anh nhìn thấy mái tóc đen của Xuân Vũ dưới làn tuyết rơi, chẳng khác gì đang độinhững đóa hoa trắng, bộ váy trắng dài khiến cô như một tiên nữ trên trời. Cao Huyềnđang ôm chặt lấy cô. Họ đang ngồi ở phía gần cuối cùa mái nhà, chỉ nhích ra 1 bướcthì sẽ rơi xuống, họ thậm chí không dám đứng lên.Tuy mới chỉ là nóc nhà tầng 3 nhưng trong đêm tuyết rơi này vẫn cho người ta 1 cảmgiác càng lên cao càng giá lạnh ghê gớm. Diệp Tiêu nhìn xuống sông Tô Châu, rồi lạinhìn đôi nam nữ đang ngồi kia. Cuối cùng anh gọi to: “Xuân Vũ, hãy rời Cao Huyềnngay!”Xuân Vũ đã nhìn thấy Diệp Tiêu, cô đứng lên 1 cách vô thức, xua tay: “Không! Tôimuốn mãi mãi ở bên Cao Huyền!”Diệp Tiêu kinh ngạc. Đang đêm tối, nhưng đèn sáng ở các nhà xung quanh vẫn giúpanh nhìn rõ khuôn mặt Xuân Vũ. Cô ta như đang say trong hạnh phúc, hoàn toàn khônghiểu mình đang ở bên 1 tên ác quỷ. Lẽ nào ngay thần kinh cô ta ...