Hết cách. Xuân Vũ đành về phòng vậy. Tiểu Cầm và Văn Nhã đều ngủ lại rồi. Xuân Vũ thì không thể ngủ nữa, cô ngồi trên giường, tâm trí rối bời không biết nên làm gì đây?Cô nhìn các đồ dùng của Thanh U, thấy chiếc ví đầm vẫn để lại. Đúng thế, chiều nay lúc Thanh U ra khỏi phòng, chỉ đeo trên cổ chiếc di động chứ không cầm theo thứ gì khác. Nếu không đem theo ví thì không thể đi xa khỏi trường, vì có thể là trong người không có tiền....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 4 Phần 4Hết cách. Xuân Vũ đành về phòng vậy. Tiểu Cầm và Văn Nhã đều ngủ lại rồi. XuânVũ thì không thể ngủ nữa, cô ngồi trên giường, tâm trí rối bời không biết nên làm gìđây?Cô nhìn các đồ dùng của Thanh U, thấy chiếc ví đầm vẫn để lại. Đúng thế, chiều naylúc Thanh U ra khỏi phòng, chỉ đeo trên cổ chiếc di động chứ không cầm theo thứ gìkhác. Nếu không đem theo ví thì không thể đi xa khỏi trường, vì có thể là trong ngườikhông có tiền.Vậy thì Thanh U đang ở đâu đó trong trường.Nhưng liệu có thể là chỗ nào?Cô nhớ lại mọi hành động khác thường của Thanh U hơn chục ngày qua: ngoài chuyệnrất hay nhận tin nhắn tin, thì chiều qua Thanh U rủ cô đến tòa nhà ma, chụp ảnh ở đó,rồi phát hiện ra một bóng đen bí hiểm…Toà nhà ma?Hay là chiều nay Thanh U lại đến toà nhà ma? Xuân Vũ không dám nghĩ tiếp nữa.Nhưng ngoài nơi ấy ra, liệu bạn ấy có thể đi đâu?Một sự thôi thúc kỳ lạ gì đó bỗng dâng trào, Xuân Vũ thấy mình hết sức can đảm,giống như cách đây nửa năm trong chuyến lữ hành như một cơn ác mộng đi đến cáithôn hẻo lánh kia. Sự thôi thúc khiến Xuân Vũ lập tức quyết định phải đến ngay toànhà ma để tìm Thanh U.Không thể để đến mai. Phải đi ngay. Thanh U đang cầu cứu mình, coi chừng, nếumuộn quá thì không kịp mất!Cô mở tủ tìm chiếc đèn pin mà cô đã dùng nó trong chuyến đi thôn vắng hồi nọ. Cứngỡ đã vứt đi rồi, thì ra nó vẫn nằm im ở đây. Cô choàng thêm chiếc khăn lên đầu, chegần kín khuôn mặt, cầm đèn pin chạy ra khỏi phòng.Không nên lại đến gặp thầy giáo trực ban, vì nhà trường đã cấm sinh viên bước vàotòa nhà ma. Đến nói chuyện, thì khác nào tự chui đầu vào rọ? Cô đành liều lĩnh lủi rakhỏi ký túc xá, bước đi trong đêm.Hơn ba giờ sáng, gió bắc mặc sức tung hoành. Xuân Vũ thấy mình can đảm hệt nhưcách đây nửa năm. Ánh đèn đường trong trường chiếu rọi, cô chạy chầm chậm vềhướng có tòa nhà ma. Cũng giống như hôm qua, Xuân Vũ rẽ vào ngách hẹp bên cạnh,rồi đến trước tòa nhà.Gió rét căm căm. Không thể nhìn rõ tòa nhà, ánh đèn pin lia vào hầu như chẳng trợ giúpđược gì. Cô nới lỏng cái khăn trùm trên mặt, thở hít thật mạnh. Hình như lưng cônhơm nhớp mồ hôi.Tuy nhiên, Xuân Vũ ngửi thấy một thứ mùi là lạ trong gió, khiến cô bất giác dấn bướctiến lên mấy bước. Chỗ này là vị trí Thanh U đứng để chụp ảnh chiều hôm qua.Cô nhìn lên cửa sổ tầng hai, thì thấy ở một ô cửa sổ có ánh sáng lờ mờ.Tim Xuân Vũ như muốn nhảy bật ra rồi. Vì cô nhận ra nơi có ánh sáng đó là ở cửa sổthứ tư, tính từ bên phải.Và, bóng người bí hiểm xuất hiện trong bức ảnh kia cũng đang xuất hiện ở cửa sổnày.Ô cửa sổ thứ tư, bên phải, tầng hai. Trong căn phòng đó có cái gì vậy?Chẳng lẽ đây là nhà ma thật? Một khu nhà đã bị niêm phong hơn chục năm nay, bỗngđang đêm có ánh sáng. Chuyện chỉ có ở trong các bộ phim kinh dị, nay đang hiển hiệnngay trước mắt Xuân Vũ!Ô cửa sổ lờ mờ ánh sáng. Và bóng người bí hiểm kia. Người phụ nữ ấy là ai?Sau một lúc do dự, Xuân Vũ vẫn bước về phía trước, tay rọi đèn pin, và thấy cánh cửachỉ khép hờ. Lạ thật! Cửa chính của tòa nhà lại hé ra, cứ như là mở sẵn để đón côbước vào.Nhưng cô còn nhớ rất rõ ràng chiều qua cửa này vẫn đang khóa chặt kia mà? Vậy ai đãmở khóa?Nhưng, khỏi cần nghĩ nhiều nữa. Cửa đã mở thì tội gì mình không vào xem sao?Đám nữ sinh hễ nghe các chuyện đồn đại về nhà ma, ai cũng sởn da gà, nhưng XuânVũ – người đã trải qua chuyến đi thôn vắng – thì chuyện này chẳng là gì!“Không! Đây có là nhà ma gì đâu? Chỉ là tòa nhà bị khóa kín lâu năm mà thôi!”Cô thầm tự động viên mình, rồi giơ đèn pin, thận trọng bước vào nhà ma.Đang đêm bước vào nhà ma – chẳng khác nào bước vào ngôi mộ cổ.Hành lang trước mắt cứ như là mê cung dưới lòng đất, bụi bốc tung lên, dưới ánh đèn,chỉ thấy các đốm trắng lăn tăn, tương phản rất mạnh với bóng tối vây quanh. Xuân Vũđi vòng quanh mấy lượt, thực ra chẳng nhìn thấy gì. Cô càng không dám bước vào cáccăn phòng, vì cô chợt nhớ đến cảnh cuối cùng trong bộ phim “Dự án phù thủy Blair”.Cầu thang đây rồi. Xuân Vũ hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ bước lên tầng hai củanhà ma.Hành lang tầng hai thì có phần sạch sẽ hơn, cô dựa vào trí nhớ để nhẩm tính ángchừng đến căn phòng cô muốn tìm. Cô đi về phía bên phải tòa nhà, cố đếm cho chuẩn.Có lẽ là phòng này. Cô lại hít một hơi thật sâu. Rồi từ từ đẩy cánh cửa.Quả nhiên, có một chút ánh sáng yếu ớt.Cô bỗng cảm thấy kinh hãi thấu tim gan. Thò đầu vào nhìn, thấy đây vốn là một phònghọc không rộng, phía trên chiếc bảng đen có một bóng đèn sáng trắng nhờ nhờ, tỏa ranhững tia sáng dìu dịu.Ai bật đèn nhỉ?Xuân Vũ rón rén bước vào, trước hết cô chú ý đến ô cửa sổ. Chiều qua ai đã đứng ởđó? Bỗng cô ngửi thấy một thứ mùi là lạ. Cô đi qua từng hàng bàn ghế theo kiểu cũ,hướng tới phía có cái mùi đó…“Thanh U!”Xuân Vũ không nén được, cô kêu lên. Đúng, Thanh U đang nằm trên nền nhà, vẫn mặcbộ quần áo chiều qua, cô nằm ngửa, vẻ mặt vô cảm, mái tóc dài xõa ra tả tơi trên nềnnh ...