Danh mục

a ngục tầng thứ 19 - Phần 5

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 57.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhưng chẳng ai biết rằng trong khi Thanh U được đem đi hỏa táng thì Xuân Vũ đã khóc suốt một ngày trời.Ngày thứ hai sau khi hỏa táng, bà mẹ Thanh U đã đến căn phòng ký túc xá để thu xếp các vật dụng Thanh U để lại. Xuân Vũ ở bên bà, cô chỉ im lặng cúi đầu như một đứa trẻ có lỗi. Bà mẹ cũng không trách cứ gì, vì bà biết Xuân Vũ là bạn rất thân của Thanh U.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 5 Phần 5Nhưng chẳng ai biết rằng trong khi Thanh U được đem đi hỏa táng thì Xuân Vũđã khóc suốt một ngày trời.Ngày thứ hai sau khi hỏa táng, bà mẹ Thanh U đã đến căn phòng ký túc xá để thuxếp các vật dụng Thanh U để lại. Xuân Vũ ở bên bà, cô chỉ im lặng cúi đầu nhưmột đứa trẻ có lỗi. Bà mẹ cũng không trách cứ gì, vì bà biết Xuân Vũ là bạn rấtthân của Thanh U.Trước đây Xuân Vũ nghe nói Thanh U có một chị gái hơn cô hai tuổi, cũng từnghọc ở đại học này nhưng đã chết, không rõ vì nguyên nhân gì. Nếu đúng là thế,thì bà mẹ Thanh U đã mất đi hai cô con gái, bà đã phải khổ đau gấp bội.Nhưng bà mẹ hầu như không nói một câu, hình như bà đã khóc cạn nước mắt; bàchỉ lẳng lặng thu dọn các di vật của Thanh U vào một hộp các-tông lớn, rồi bưngra khỏi khu ký túc xá nữ sinh.Xuân Vũ cũng theo bà xuống sân. Bà lấy viên phấn vẽ trên sân một cái vòng trònrồi lấy các di vật trong hộp các-tông ra đặt vào trong đó.Đã có nhiều nữ sinh đến vây quanh, họ không hiểu là chuyện gì. Bà mẹ châm lửađốt chiếc váy trắng của Thanh U – đó là chiếc váy ngủ Thanh U đã mặc đêm hômnọ, rồi lượn vòng quanh trong phòng như bị trúng tà.Lúc này Xuân Vũ mới hiểu bà định làm gì. Phải đốt các vật dụng mà người đãkhuất từng dùng khi còn sống, gửi xuống âm tào địa phủ thì hồn ma mới có cáimà dùng. Mấy ngàn năm qua, người Trung Quốc vẫn hỏa thiêu các vật dụng củangười chết như thế này, Xuân Vũ cũng nhớ rằng người nhà mình ngày trướccũng từng hỏa thiêu quần áo của các cụ già trong họ hàng sau khi chết.Bà mẹ Thanh U quỳ bên cạnh vòng tròn, lần lượt đốt các loại áo quần của congái. Kể ra thì, nội quy nhà trường cấm đốt lửa trong trường, nhất là khi thời tiếtkhô hanh, nhưng không ai dám ra ngăn cản bà. Mọi người đều hiểu nỗi bi thươngcủa bà mẹ.Các vật dụng đựng trong hộp các-tông sắp bị đốt hết. Từng thứ một, Xuân Vũđều rất nhớ: từng bộ áo quần của Thanh U, từng cuốn sách, thậm chí cả các thứlặt vặt như thuốc đánh răng và bàn chải của bạn… tất cả đều bị ném vào đámlửa. Vòng phấn hình tròn còn có một “cái cửa” – có lẽ là lối ra để gửi các vậtdụng hỏa thiêu xuống âm phủ.Cuối cùng, chiếc di động màu đỏ của Thanh U cũng bị ném vào lửa, vỏ kim loạibị đốt quằn quại nhăn nhúm.Nhìn chiếc di động bị đốt bỏ, Xuân Vũ bỗng nhớ tới mẩu tin nhắn cuối cùng…Phải! Tin nhắn!Chiếc di động của Thanh U có lẽ ẩn chứa những bí mật quan trọng.Khi Xuân Vũ hiểu ra thì đã quá muộn, nhiệt độ cao đã khiến các linh kiện bêntrong lở lói, bốc mùi khét lẹt.Không kịp nữa rồi, bộ mạch bên trong đã bị nướng trụi.Xuân Vũ thở dài, thẫn thờ nhìn chiếc di động biến thành một nhúm phế liệu.Toàn bộ vật dụng của Thanh U để lại trong phòng chỉ còn là một đống rúm róxen lẫn tro bụi.Đám lửa hướng tới âm phủ đã tắt.Đến lúc này, bà mẹ Thanh U mới bật khóc. Một bà mẹ khổ đau, và đầy nghị lực.Sau khi bà đi rồi, Xuân Vũ vẫn đứng ngây ra đó. Trước mắt cô là một vòng tròn,bên trong là đám nham nhở tro than.Cô nghĩ ngợi, thể xác con người đã không còn, nếu vẫn để lại trên đời các vậtdụng thân thiết với họ như quần áo lót, khăn quàng, thuốc đánh răng… thì chúngvẫn còn mang hơi thở và bóng hình của chủ nhân, hoặc có lẽ là một phần củasinh mệnh chủ nhân. Cho nên phải đốt đi, thì mới thật sự là hỏa táng theo chủnhân.Xuân Vũ gật đầu. Chắc chắn là như thế rồi. Vừa nãy khi nhìn quần áo củaThanh U đang cháy, cô có cảm giác như Thanh U ở ngay trước mặt cô, mặcnhững áo quần đó và cùng cháy với chúng, cùng biến thành tro bụi, rồi bị gió lạnhthổi bay lên không trung cao vời vợi, rồi lên thiên đường hay xuống địa ngụcđây?Buổi tối hôm đó.Rốt cuộc Văn Nhã cũng đã về phòng, nhưng Tiểu Cầm thì không rõ còn ẩn náu ởđâu. Xuân Vũ đã có người để nói chuyện, nhưng Văn Nhã chỉ chán ngán hậm hựcnhìn cô, rồi nằm đắp chăn, mở di động ra chơi trò chơi, không thiết nói chuyệnvới Xuân Vũ.Xuân Vũ cũng đành chịu vậy, cô lại nhìn cái giường tầng dưới vốn thuộc vềThanh U. Trống trơn không còn gì nữa, ngay đệm trải giường cũng đã bị đốt,người đi, giường bỏ trống. Bầu không khí trong phòng bức bối đến ngạt thở, haicô sinh viên vẫn làm căng với nhau, rồi tắt đèn, đi ngủ.Nghĩ đến tầng dưới đang bỏ trống, Xuân Vũ không sao ngủ được. Hình như tầngdưới không có người ngủ thì người tầng trên cũng ngủ không yên. Cả chiếcgiường, trên nặng dưới nhẹ, cứ rung rung chao đi. Thực ra đó chỉ là do Xuân Vũtưởng tượng, nhưng vì cô đã quen ngủ tầng trên, Thanh U tầng dưới, đêm đônggiá lạnh mà vắng Thanh U, nên cô chẳng biết sẽ ngủ ra sao đây.Nằm trong chăn, Xuân Vũ cũng không dám thở mạnh, cứ như là hễ có bất cứđộng tĩnh gì thì chiếc giường sẽ sập xuống. Xuân Vũ bỗng nghe thấy có tiếngđộng khe khẽ ở giường đối diện, chính là Văn Nhã.Rồi đến tiếng bước chân, mở cửa đi ra. Khuya thế này Văn Nhã ra ngoài làm gì?Xuân Vũ hồi hộp chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy bạn trở vào, dù đi toa-lét cũngchẳng thể lâu như thế. Trong phòng chỉ còn một mình Xuân Vũ, bên ngoài là mànđêm g ...

Tài liệu được xem nhiều: