Lúc này, ngoài kia gió lạnh đang thét gào, ở 1 góc phòng Văn Nhã đang ngồi ngây người, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước như người mắc bệnh tâm thần. Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, cô đến bên an ủi bạn. Nhưng Văn Nhã hình như không nghe thấy gì hết, dù Xuân Vũ nói gì, cô cũng không có 1 chút phản ứng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
a ngục tầng thứ 19 - Phần 9 Phần 9Lúc này, ngoài kia gió lạnh đang thét gào, ở 1 góc phòng Văn Nhã đangngồi ngây người, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước như người mắcbệnh tâm thần. Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, cô đến bên an ủi bạn. NhưngVăn Nhã hình như không nghe thấy gì hết, dù Xuân Vũ nói gì, cô cũngkhông có 1 chút phản ứng.Bỗng nhiên ánh mắt Văn Nhã hầu như đã trở lại vẻ bình thường, cô lạnhlùng nhìn vào mắt Xuân Vũ, miệng bật ra 2 chữ “con khỉ”.Lại là con khỉ? Xuân Vũ đành phải nói: Cậu nói điều gì khác đi, đượckhông?“Xuân Vũ, cậu cho là tớ điên chứ gì?” Không chờ câu trả lời, Văn Nhãnắm chặt tay Xuân Vũ, nhẹ nhàng nói: “Không, tớ không điên, tớ chỉ rấtsợ thôi”“Cậu đừng sợ, tớ là bạn, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, cùng cậu vượt qua mọinỗi sợ hãi” Văn Nhã nắm tay Xuân Vũ càng chặt hơn, Văn Nhã gầy còm,không biết lấy đâu ra lắm sức lực như vậy. Văn Nhã thận trọng nhìn xungquanh cứ như sợ có người nghe lỏm, rồi nói nhỏ: “Tớ kể cho cậu nghe 1chuyện này…”Nếu kể chuyện mà Văn Nhã thấy nhẹ nhõm hơn thì cũng tốt: “Cậu kể đi,tớ nghe đây”Văn Nhã hít một hơi thật sâu. Hình như câu chuyện đã ấp ủ từ lâu rồi:“Chuyện này hoàn toàn có thật. Vào dịp nghỉ hè năm thứ nhất, tớ và mấyngười bạn học thời phổ thông có cùng nhau đi du lịch núi Hoàng Sơn. Nơiấy đúng là rất tuyệt, chuyến đi do hãng du lịch tổ chức, gần như là đã đihết điểm danh lam thắng cảnh ở đó. Bọn mình nghỉ ở 1 khách sạn trênnúi, khung cảnh hết sức êm đềm. Một hôm, sau khi đến 1 điểm thắngcảnh trở về, mình bước xuống dốc núi đằng sau đi dạo và thấy 1 cái lồngsắt trong đó có nhốt 1 con khỉ con. Trông nó hết sức đáng thương, hìnhnhư nó còn đang bú mẹ. Nó mở to mắt nhìn mình, mình thấy nó đang rơinước mắt, hai tay nó nắm vào song sắt, mồm rên rỉ ai oán rất đáng sợ.Bỗng mình nghe thấy 1 tiếng rít gào kinh khủng, thì ra còn có 1 con khỉ tođang ngồi thu mình trên cây ở dốc núi. Hình như nó đang hậm hực nhìnxoáy vào mình…”Lòng trắc ẩn vốn có của nữ giới khiến Xuân Vũ bất giác buột miệng:“Chắc là con khỉ mẹ?”“Lúc đó mình cũng nghĩ thế. Thấy con mình bị nhốt trong chuồng, nó rấtđau xót và giận dữ. Nghe tiếng thét của con khỉ mình sợ quá, vội bỏ chạy.Trở về khách sạn. Bữa tối hôm đó cả đoàn khách du lịch ăn 1 bữa đặc sảnnúi rừng, trong đó có món gọi là “Hoàng kim đại não”. Bọn mình đều ănmỗi người 1 miếng, mùi vị rất lạ, không rõ chế biến từ g씓Hoàng kim đại não” Xuân Vũ có “ớ” ra 1 tiếng và gần như đoán ra.Văn Nhã vẻ mặt đầy đau khổ, nói: “ăn rồi bọn mình mới biết, thực ra làmón óc khỉ”“Chính con khỉ con ấy à?”“Đúng. Hễ mình nghĩ mình đã ăn óc con khỉ con đó thì cơn buồn nôn lạiập đến. Tối hôm đó bọn mình đã nôn ra bằng hết cả mật xanh mật vàng,nhưng vẫn cảm thấy ghê. Có lẽ chủ yếu vì cảm giác tội lỗi. Đáng sợ hơnnữa là đêm khuya hôm đó ở ngoài có tiếng thét gào sởn gai ốc, mình mở tomắt nhìn, thấy 1 khuôn mặt lông lá dán vào ô cửa kính, với đôi mắt đỏngầu và hàm răng trắng ởn. Thì ra đó là con khỉ mẹ chạy đến tận cửakhách sạn gào thét với mọi người”Xuân Vũ bỗng thấy bức tranh khủng khiếp ấy đang hiện lên trước mắt.“Đêm ấy mọi người trong đoàn khách du lịch đều sợ hết hồn, và quyếtđịnh sáng mai rời khỏi nơi này. Sớm tinh mơ tất cả lên xe buýt của du lịchTrung Quốc ra đi, khi xe đang chạy trên đường núi quanh co thì bỗng trên1 cây to ven đường có 1 con khỉ chạy ra, nó dám nhảy lên xe, nằm nhoàibên thành xe thét gào với bọn mình. Ai ai cũng sợ tái xanh tái xám. Anh láixe nhiều lần đánh võng định hất nó xuống đất, rồi sơ xuất nên xe lao vàorừng cây. Trong lúc hiểm nguy “ngàn cân treo sợi tóc”, có lẽ mình chưađến số, cửa kính vỡ, mình lại còm nhom, nên chui lọt ra ngoài, còn mọingười đều kẹt trên xe. Khi mình chạy ra ngoài đường cái để cầu cứu thìchiếc xe buýt đã nổ tung trong rừng. Đúng là 1 cơn ác mộng, 13 hànhkhách đều tử vong, chỉ mình thoát chết”“Thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ 1 con khỉ đã gây nên chuyện” XuânVũ thầm nghĩ, thì ra tình mẫu tử của động vật cũng chẳng khác gì conngười, và nếu chúng trả thù thì còn khủng khiếp hơn ấy chứ.“Tuy nhiên mình khônh hận con khỉ mẹ ấy. Vì bọn mình đã ăn óc con khỉcon, đã phạm tội ác nên nó mới trả thù cho con nó. Sau tai nạn ấy mọingười đều nói mình thoát nạn lớn, thì ắt có phúc về sau. Nhưng mình vẫncảm thấy rất sợ. Tiếng thét của con khỉ ấy mãi mãi là nỗi ám ảnh đối vớimình. Đã 2 năm trôi qua, câu chuyện mình vẫn giữ kín, chưa kể với bạn ởđại học”“Vậy tại sao giờ cậu lại kể với tớ?”Vẻ mặt Văn Nhã gần như tuyệt vọng: “Vì mình chẳng còn sự lựa chọnnào khác. Mình biết, con khỉ kia vẫn chưa chết, những ai ăn óc con khỉ conlần đó đều phải đền mạng. Tuy lần đó mình thoát chết nhưng sớm muộngì con khỉ mẹ cũng đến trả thù mình. Những ngày qua đã vài lần mìnhnhìn thấy con khỉ ấy, nó đứng ngoài cửa sổ cười với mình, đó là nét cườikinh sợ nhất trên đời”“Cậu đừng nghĩ lung tung, khỉ không thể chạy đến trường chúng ta được”Xuân Vũ chợt nhớ đến sự việc ở nhà vệ sinh sán ...