Danh mục

Àh, phải rồi! Mình đã chia tay

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 82.05 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Àh, phải rồi! Mình đã chia tayÀh, phải rồi! Mình đã chia tay.....Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó,nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày.Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho mộtlời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bêncạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiềulý do cho đủ.Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: Vì saoanh lại yêu em ?.Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vìcái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mìnhphải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh khôngnhận ra.Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúngta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ,thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em.Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện raanh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bímật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấyvẫn còn theo anh trong giấc mơ.Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác,như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôithằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn.Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như nhữngcô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tựnhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấybiết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp côbé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anhchỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh emtụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đókhác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêuanh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàntoàn. Thật thế!Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Emyếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thậtnhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trongem. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứagửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:Tối nay có trăng kìa anh!Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn cònvui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉmình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đórất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tựnhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anhkhông nhận ra rằng em cũng thế.Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm emcảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình.Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấymình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...Em luôn hỏi:Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đềuphải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm.Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập choem uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy,nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rấtthích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sựccủa nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũngrất yêu anh.Anh không nhận ra...Nên anh đã để em ra đi...Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêurất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi đểxác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.Em mệt mỏi!Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếuđuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...Ngày mình chia tayTrời vẫn còn đông...Đông cho trời và đông cho lòng người...Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặ ...

Tài liệu được xem nhiều: