Danh mục

Ai cho ta hạnh phúc?

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 166.65 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đó Bố Mẹ không chỉ mắng mà còn đánh tôi rất nhiều. Dường như từ khi biết ghi nhớ thì tôi nhớ rằng mình lớn lên trong những trận đòn, ngày nào cũng như ngày nào, nó gần như gắn liền với tuổi thơ tôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai cho ta hạnh phúc? Ai cho ta hạnh phúc?Với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đó Bố Mẹkhông chỉ mắng mà còn đánh tôi rất nhiều. Dường như từ khi biết ghi nhớthì tôi nhớ rằng mình lớn lên trong những trận đòn, ngày nào cũng như ngàynào, nó gần như gắn liền với tuổi thơ tôi.Ngày hôm nay thật tình cờ, tôi được đọc, được nghe, được thấy rât nhiềuđiều về Bố và Mẹ. Sáng nay tôi đọc được những câu thơ rất hay, rất cảmđộng về Bố Mẹ. Hay hơn cả những vần thơ mà tôi đã viết.Chiều, một người bạn nhỏ tuổi của tôi gọi điện kể rằng vừa bị Bố mắng, emkể cả lý do vì sao mình bị mắng, em rất giận và buồn. Qua cách em kể tôinhận ra những lời Bố mẹ mắng đụng đến lòng tự ái, tự tôn của cậu con traitừ trước đến giờ vẫn được cưng chiều như em. Tôi thấy trong câu chuyện emcũng có phần sai nên định góp ý nhưng biết rằng lúc đó em đang ấm ức,đang cần ai đó để chia sẻ, cần ai đó đứng về phía mình nên tôi không nóinữa mà chỉ lắng nghe và động viên em thôi. Tôi chỉ thấy lạ là từ khi chơi vớiem đến giờ đây là lần đầu tiên tôi nghe em kể về chuyện bị Bố Mẹ mắng,thấy em vừa tội lại vừa buồn cười.Tôi thấy lạ vì tại sao mới bị mắng một lần mà em đã giận đến như vậy. Vìvới tôi, với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đóBố Mẹ không chỉ mắng mà còn đánh tôi rất nhiều. Dường như từ khi biết ghinhớ thì tôi nhớ rằng mình lớn lên trong những trận đòn, ngày nào cũng nhưngày nào, nó gần như gắn liền với tuổi thơ tôi. Thật ra cho đến sau này tôicũng không thể hiểu được tại sao ngày đó mình lại bị Bố đánh nhiều nhưvậy, mặc dù tôi luôn cố gắng để làm tốt mọi việc.Ngày đó tôi cũng tức lắm, cũng giận Bố lắm. Tôi hay so sánh mình với bạnbè, bạn bè tôi được Bố Mẹ cưng chiều , tôi thì không được chiều bao giờ.Ngày đó tôi cũng không giám mong được chiều mà chỉ mong ngày nào mìnhkhông bị đánh đòn là tôi vui rồi. Nhưng tôi cũng nhớ trong tiềm thức củaminh, từ nhỏ đến lớn dù bố đánh tôi bao nhiêu tôi cũng chưa bao giờ ghétbố. Đúng ra tôi thương bố nhiều hơn tất cả mọi người.Kể cả khi bố dùng hết sức mình để đánh tôi, lúc đó nhìn bố như một con hổgầm lên vì tức giận, lúc đó tôi vẫn thấy thương bố vô cùng, cả ngày làm việcmà khi phải điên lên vì tức con nên lúc đó nhìn bố còn mệt mỏi hơn nhiều.Vì lúc nào tôi cũng thấy bố vất vả hơn những người bố khác. Ngày đó, rất itkhi bố gọi “Bố” và xưng “con” với tôi mà toàn gọi “tau, mi” với tôi, nên mỗikhi bố đi đâu xa về mà gọi tôi là “con”tôi thấy lạ lắm. Bố đánh tôi nhiều, ởbất kỳ nơi đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cứ nóng lên là bố đánh tôikhông cần biết lý do tại sao, tôi gần như là nơi để bố trút mọi bực dọc.Có cả những trận đòn chảy máu để lại sẹo. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi nhớlại những trận đòn đó diễn ra vào thời điểm nào thì tôi không thể nào nhớđược. Nhưng có một điều tôi lại nhớ rất rõ, cho đến tân bây giờ, vẫn rất rõràng.Đó là năm tôi học lớp 5, bố đi làm ở thành phố, cách nhà 30 cây. Hôm đó làthứ bảy, 8 giờ tối cả nhà vừa ăn cơm xong thì thấy bố về. Vì nhà không cóđiện thoại, bố không thể điện báo trước nên kho thấy bố về mọi người ngạcnhiên lắm. Vì đường quá xa, bố lại không có xe máy, phải đạp xe đạp 30 câysố như vậy. Bố bảo nhớ nhà nên 6 giờ làm xong là đạp xe về luôn, đạp xesuốt 2 tiếng đồng hồ mới về đến nhà mà không thấy mệt.Tôi thấy bố về nên đi nấu cơm cho bố, không biết bố về nên cả nhà ăn hếtcơm rồi. Nhưng bố bảo:”Tí nữa hãy nấu, lên đây bố cho bánh”. Rồi bố lấygói ‘bánh nướng tròn bánh xe” mà chị em tôi vẫn thích ra chia cho mỗingười một cái, chia đến lượt tôi cuối cùng bố quanh sang nói với mẹ: “Ở nhàhay đánh nó nhất mà đi xa lại nhớ nó nhất”. Lúc đó tôi không giám tin nữa,ngồi dưới bếp nấu cơm mà tôi vui lắm.Bố nhớ tôi nhất, nhớ tôi nên bố mới đạp xe về giữa tối, có nghĩa là trong 2tiếng đạp xe, 30 cây số, người bố mong gặp nhất là tôi. Tôi không bao giờ tảhết được niềm vui lúc đó. Nếu ngày đó có cái máy ghi âm như bây giờ tôi sẽghi lại câu nói đó của bố, vì với một đứa hay bị bố đánh đòn như tôi, chẳngbao giờ tôi giám tin là bố thương tôi cả , thế mà giờ bố nói là bố nhớ tôi nhất, có nghĩa là không phải mình tôi thương bố mà bố cũng rất thương tôi.Từ đó, tôi cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, hoc giỏi hơn, nấu cơm đúng giờhơn, và dần dần tôi lớn những trận đòn của bố cũng thưa hơn. Cho đến bâygiờ thì tôi đã hiểu, không phải bố mẹ cứ mắng con, đánh con la ghét con,không thương con. Cũng không phải vì như thế là bố mẹ cho rằng minh hư.Chẳng qua bố mẹ cũng chỉ là những con người bình thường, cũng mệt mỏitrước áp lực cuộc sống, cũng không chịu được trước những khó khăn, rôitrong công viêc hàng ngày, xa giao ngoài xã hội, có những việc bố mẹ khôngthể bắt người kia làm theo ý mình, và đôi khi còn phải làm theo ý ngườikhác. . . nhưng người ngoài thì bố mẹ đâu giám mắng, đâu giám trút giận.Rồi khi về nhà thấy con cái chưa ngoan, rồi không kiềm chế được, dồn nénmãi cũng không được đành trút giận lên con. Có thể suy nghĩ đó của tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: