Danh mục

Ai hát giữa rừng khuya - Phần 10

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 55.00 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi ở Đồng Giao về, trong lòng lại canh cánh đeo thêm một 1 nguyện vọng thiết tha, trong ký ức lại tăng thêm một đoạn ký sử mớI; nhưng bị trôi nổi trong cuộc mưu y, mưu thực thường ngày, tôi dần dà cũng chả có thì giờ đâu nghĩ đến hai câu chuyện ở núi Gội và Đồng Giao nữạ Mãi cho đến ngày tình cờ khiến tôi gặp gỡ ông Trần Công Chất, trong một trường hợp ngẫu nhiên khi tôi đem vợ con lên nghỉ mát tại Chapạ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai hát giữa rừng khuya - Phần 10 Phần 10 - VÉN MÀN BÍ MẬT Tôi ở Đồng Giao về, trong lòng lại canh cánh đeo thêm một 1 nguyện vọngthiết tha, trong ký ức lại tăng thêm một đoạn ký sử mớI; nhưng bị trôi nổi trongcuộc mưu y, mưu thực thường ngày, tôi dần dà cũng chả có thì giờ đâu nghĩ đếnhai câu chuyện ở núi Gội và Đồng Giao nữạ Mãi cho đến ngày tình cờ khiến tôigặp gỡ ông Trần Công Chất, trong một trường hợp ngẫu nhiên khi tôi đem vợcon lên nghỉ mát tại Chapạ Riêng tôi, tôi chả muốn đi xa diệu vợi làm gì, nhưng vợ tôi, Tuyết Tiên, cứnằng nặc đòi lên Chapa một lần cho khỏi thẹn với chị em. Không thể từ chốiđược, tôi đành theo ý vợ tôị Thế là, dắt díu bồng bế ôquan san ngàn dặm, thê nhi một đoànô tôi đi nghỉ mátChapạ Cái cảnh đi nghỉ mát mà phải đeo đàng sau một bà vợ dềnh dàng cùng mộtlũ con nheo nhóc, thì còn gì là thú nữả Còn gì thú nữa nếu tôi không gặp ông cụChất ngay trong mấy hôm đầủ Cái cảnh rừng núi Chapa, không có gì là rừng sâu núi thẳm cả. Chapa là mộthòn ngọc là một vườn hoa cao hơn mặt đất, là một nơi khí hậu đầm ấm, thảomộc tốt tươi, non nước hữu tình. Những đường lốI, những bãi có, nhưng rừngcây ở đó sạch như ly như lau, có thể nằm trên mà ngủ không sợ bệnh tật gì cả.Không một con ruồi không một con muỗi, loài vắt thì thật là không có hẳn. Chapakhông phải chỉ đẹp ở những rừng đào, thác bạc, đẹp ở những căn nhà xinh xắndựng chênh chếch trên sườn đồi, Chapa còn đẹp ở chỗ khách đến đây cư ngụtoàn là tay chơi hào hoa lịch sự, con gái mơn mởn như trái đào vừa chín, con traikhỏe mạnh như các hiệp sĩ đời Chiến Quốc, thỉnh thoảng đánh con ngựa thồ lêndốc núi, dừng cương đứng lẫm liệt giữa vừng thảo mộc xanh tươi, gợi cho kẻbàng quan một bức ảnh thanh kỳ, tưởng chừng có thể làm sống lại một thời oanhliệt của lịch sử ... Trước khi mắt được ngắm phong cảnh Chapa, ta hãy vượt hết một con đườngxoắn ốc chừng ba mươi nhăm cây số, ngùng ngoàn lượn quanh sườn đá theo hìnhchữ chi, khúc khuỷu, cong queo, có từng đoạn chênh vênh hết sức. Trong cái thúđi chơi Chapa, có lẽ khoái lạc là con đường ấy cũng dự một phần. Một bên làsườn núi cheo leo hiểm hóc, một bên là hang sâu vực thẳm cây cối um tùm, mọcchi chít hai bên bờ một dải suối khổng lồ nước cuồn cuộn chảy nhanh nhưxuống thác, đương chảy thỉnh thoảng lại vấp phải một thân cây đổ bắc ngangqua khe, hoặc một tảng đá nhẵn lì nằm ngay giữa long, khiến vì thế lại bồng bộtnhảy chồm lên, bọt bắn tung tóe trắng phau như muôn ngàn tia bạc ... Trong khiđi đường xe ô tô không chỗ nào mở được máy ba cả, phải cứ mở máy hai, sè sècắn lấy đường thong thả lên dần. Đi chừng ba mươi ba, ba mươi bốn cây, khíhậu vẫn còn như thường, trong người vẫn còn thấy nực như khi chưa lên núi;thế mà gần đến địa hạt Chapa, thì tựa hồ như có phép tiên biến hóa, khí hậu thấydịu đi ngay, mình bỗng cảm thấy hơi lành lạnh. Một khi tới hẳn nơi rồi, sự mátmẻ khoan khoái không tả xiết được. Chỉ từ sáng đến chiều, xem trong ngườicũng đã thấy khác ngay; nào là nhức đầu, khó ở, sổ mũi, hắt hơi, những bệnh vặtđó biến hẳn đi như bị thánh dược xua đuổi; đi chơi chỉ một chốc về nhà ăn cơmđã khỏe bằng hai ngày thường, mà sự tiêu hóa cũng rất lưu thông, không bị bí, bịtrệ như ở chốn thị thành dưới chợ. Nghỉ dưỡng sức mà lên Chapa, chả mấy chốc lành mạnh không cần uốngthuốc, tinh thần mình cũng nhờ khí hậu mà sáng suốt tỉnh táo thêm. Tôi chỉ đượclên Chapa có một thời hạn mười lăm ngày, khi về lấy làm quyến luyến, tiếc rẻ,không muốn về nữạ Nếu không có vợ tôi, Tuyết Tiên, nhất định bắt tôi phải trởxuống Hà Thành, thì có lẽ tôi cứ ở lì tại Chapa, dẫu phải sống nghèo nàn khamkhổ cũng cam lòng - chúng tôi đi chơi là do sự tình cờ, ai ngờ sự tình cờ ấy rấthữu ích cho tôi, giúp tôi được đủ vật liệu viết xong quyển tiểu thuyết nàỵ Tôiđương bị tâm trí bứt rức vì chưa tìm được ra bí thuật để giải quyết một vấn đềmà óc tôi đang suy tính: vấn đề tìm ra nguyên ủy của câu chuyện tráng sĩ khôngđầu ở núi Gộị May thay đặt chân lên đất Chapa tính tò mò hiếu sự của tôi đượcthỏa mãn đến cực điểm; không những tôi gây dựng lại được một đoạn bí sửngày nay đã bị vùi lấp hẳn trong gầm dĩ vãng xa xăm u ám, không những tôi đemđược hẳn bí sử ấy ra ánh sáng, tôi còn được hạnh phúc biết rõ sự tích của haibóng oan hồn ở núi Gội, và dây liên lạc của sự tích đó với câu chuyện rùng rợntôi đã nghe ở Đồng Giao trong cái đêm mưa gió được nằm êm ấm bên cạnh LệThi và Thủỵ Người đàn ông giúp tôi đi ngược dòng thời gian để làm sống lại cuộc đời OanhCơ và hai tráng sĩ bị tử hình, người đó là ông cụ Trần Công Chất, một cụ giàthâm nho thuộc về thế hệ trước, sống lạc loài ngơ ngác trong xã hội mới này,nhưng vẫn thành kính nhẫn nại thờ quan niệm cổ hủ của ông cha, không bị ánhsáng lộng lẫy rực rỡ của kim tiền làm lu mờ mất tính tình, nhân cách. Tôi ngẫunhĩ được gặp cụ Chất trên chuyến xe lửa Hà Nội - Lào Kay, giữa lúc đang bồnchồn thấp thỏm không biết vợ chồng chúng tôi sẽ trú ngụ Ở đâu một đêm trướckhi đáp ô tô lên Chapa nghĩ mát. Tuyết Tiên và tôi bàn tán cùng nhau vê cách xửsự thế nào trên đất lạ, hai chúng tôi đều tỏ vẻ lo ngại, rì rầm suy đi tính lại mãikhông thôi, nhất là khi tàu sắp tới ga Phố Mới, sau một ngày lúc lắc trên một conđường gay go khúc khuỷu vô cùng. Thấy dáng bộ lúng túng của Tuyết Tiên xoăn xoe chung quanh mấy đứa conthơ và mấy va li đồ đạc, hết dặn bảo các con lại điểm sửa soạn hành lý, mộtông cụ già ngồi ngay cạnh chúng tôi từ ga Hà Nội, bỗng tự nhiên quay lại phíatôi: - Tôi xem chừng hai thầy cô đi nghỉ mát Chapa thì phả i! - Thưa cụ vâng! Thưa cụ cũng đi Lào Kaỷ - Không, tôi về Chapa chớ? Tôi có nhà ờ đó! Tôi di cư lên Chapa đã mười mấynăm nay rồi, từ lúc nhà nước mới bắt đầu khai khẩn hạt ấỵ - Vậy ạ? Tha cụ chúng cháu hỏi khí không phải: chúng cháu lên nghỉ mát lầnđầu, chả có ai quen thuộc cả, muốn xin cụ cho chúng cháu ở đậu ít ngày, chẳnghay như thế có phiền chăng? Cụ có thể vui lòng dung nạp chúng cháu chăng? Ông cụ cười khà khà ra vẻ nhân từ ...

Tài liệu được xem nhiều: