Danh mục

Ai hát giữa rừng khuya - Phần 9

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 71.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông Cai Móm lại ngừng một lượt nữa để uống rượu và hút thuốc làọ Biết tính ông hay hãm câu chuyện bằng những món sở trường ấy, Lệ Thi và tôi đành đăm đăm ngồi chờ nghe nốt, không dám giục ông nữa sợ nếu làm cuống quít lên, ông sẽ bị tinh thần rối loạn quên đoạn mạch rồi làm cho sự tích kém hay đị May sao, ông không để hai vợ chồng tôi đợi quá. Ông hút thuốc lào xong, vội vã kể tiệp: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai hát giữa rừng khuya - Phần 9 Phần 9 - THẦN TRÙNG HỔ Ông Cai Móm lại ngừng một lượt nữa để uống rượu và hút thuốc làọ Biết tính ônghay hãm câu chuyện bằng những món sở trường ấy, Lệ Thi và tôi đành đăm đăm ngồichờ nghe nốt, không dám giục ông nữa sợ nếu làm cuống quít lên, ông sẽ bị tinh thầnrối loạn quên đoạn mạch rồi làm cho sự tích kém hay đị May sao, ông không để hai vợchồng tôi đợi quá. Ông hút thuốc lào xong, vội vã kể tiệp: Bấy giờ Oanh Cơ trở lại ởđất Đồng Giao làm lụng khâu vá như thường. Bỗng một đêm, tự nhiên nàng thấy tronglòng bồn chồn khắc khoải, tuy nằm tận sàn trên, cửa ngõ đóng chặt và chặn kỹ lưỡngcả, thang cũng rút lên rồi, cửa gác đóng sập xuống rồi, thế mà nàng vẫn thấy lo ngạiquá. Nàng cố ngủ đi cho đỡ mệt, thế mà không sao ngủ được, từ mấy tháng nay, cóđêm nào nàng nhắm mắt được đâụ Nàng cùng cháu mỗi người một góc phòng, thámthính. Lúc bấy giờ vừa hết canh haị Bỗng nghe có tiếng đập cửa thình lình, cấp báchlắm: - Mở cửa cho tôi vớị Mau lên, cô Oanh ơi! Mở maụ Đầu tiên, nàng nghe rõ cả, nhưng bấm cháu, cố làm thinh không trả lờị Tiếng đậpcửa lại gấp nữạ - Tôi đây mà, tôi là Lê Trọng Việt đây mà! Mở cửa mau cho tôi, tôi bảo cái này cầnkíp lắm, không thì chết cả bây giờ nào! Mau lên! Nghe đến tên Lê Trọng Việt, nàng mới sai cháu thắp đèn lên, xuống từng sàn dướidựng liếp, mở rèm, giơ đèn ra ngoài rọi xem. Quả nhiên là Lê Trọng Việt thực. Ngườicháu nhanh trí khôn, gọi Việt lại mé cửa song, vứt xuống cho Việt một cái chạc lớn,bảo tráng sĩ nắm vào chạc mà đu lên, còn một đầu thì người cháu cố sức kéọ Hì hụcmột lúc, tráng sĩ lẫn mò lên được, vội vàng cùng người cháu đóng liếp thả rèm cẩnthận, lấy gỗ chắn ngang cả cửa song, rồi cùng lên cả từng trên, rút thanh lên, đóng sậpcửa gác lại, bắc ghế để lên trên cho chắc. Tráng sĩ vừa lên đến nơi, bỗng thấy Oanh Cơ rên một tiếng, rồi ôm bụng la ó vanglừng, lăn tử trên giường xuống mặt sàn, giẫy giụa khóc lóc. Hỏi nàng, nàng kêu đaubụng lắm lắm, vừa nói vừa quằn quại dưới chân tráng sĩ, ôm lấy bụng mà kêu van. Người cháu lại nâng đỡ cô, đấm lưng cho cô và lần trong bao, có một miếng mộchương, bắt Oanh phải bỏ mồm nhai nuốt đi, mặc dầu nó đắng hơn mật gấụ Nuốtmộc hương rồi nàng vẫn còn kêu đau; được một lúc, đòi xuống nhà, ra vườn đi đạitiện. Tráng sĩ vội ngăn nàng lại nói rằng: - Cô điên đấy hay saỏ Bây giờ mà đòi xuống nhà, cô không sợ chết ư? Cô cứ phảingồi đâỵ Cô cứ phải ở ngay bên cạnh tôi, chả được đi đâu cả. Tôi không cho côxuống! Oanh Cơ hết sức kêu khóc, một mực đòi ra vườn, nếu không thì chết mất. Tráng sĩnhất quyết giữ chặt lấy nàng, mặc nàng kêu la khan cổ thì thôị Mãi sau cùng, nàng đaudữ dội kịch liệt quá, cuống cuồng cả lên, xé cả áo yếm, toan đập đầu vào vách tự tửnếu ngăn cấm không cho nàng toại ý xuống gác. Tráng sĩ bất đắc dĩ, phải tìm một kếhoạch mới, bảo nàng rằng: - Cô cần kíp đi sông quá, mà không thể nào xuống được, thì âu là tôi mở liếp ra, côngồi vào bực cửa này, thế cũng được chớ gì! Tôi chỉ có thể cho phép cô làm thế màthôi, nếu cô không thuận nữa thì mặc cô, tôi cứ bắt cô ở đây! Lần này, Oanh Cơ bằng lòng, nhưng nàng không chịu cho ai sờ đến nàng cả, muốncho hai người đàn ông, cháu nàng và tráng sĩ, để mặc nàng một mình ra cửa sổ, khôngai được đến gần. Nàng chỉ rình cho tráng sĩ vô ý là lao mình xuống đất. Tráng sĩ hìnhnhư hiểu biết tất cả, chàng ghé sát mồm vào tai người cháu nói vài câu nhỏ, rồi giả vờcho phép Oanh Cơ muốn làm gì thì làm. Người cháu lại gần Oanh bảo nàng: - Nào! Cháu đỡ cô lại cửa sổ nào! Khi nào cô an vị rồi, cháu sẽ buông cô ra! Kỳ thực, cậu ta giả vờ nói thế, nhưng lại gần đến liếp thì cứ nắm chặt lấy dâylưng và dải yếm của cô không buông. Oanh giằng co, mắng cháu tàn tệ, bắt cháu phảithả mình rạ Giữa lúc hai cô cháu đưng xung đột ấy, nhanh như chớp, tráng sĩ đã nhậnđược ngay dưới cửa sổ một cái bóng đưng thu hình ngồi đợi, rình hễ Oanh có văngmình xuống là đỡ lấy đem đị Chàng giả vờ lại mé cửa song, can ngăn hai cô cháu: - Thôi! Cậu bỏ cô ấy ra, mặc cô ấy ngồi một mình! Mồm tuy nói thế, nhưng chàng đã dang cổ tay sắt chặn ngang tấm cửa, bấm vào vaiTiêụ Người cháu biết ý, chạy đem cái đèn dầu lạị Oanh giãy nãy: - Ô hay! Đem đèn lại làm gì thế này! Tôi thẹn đến chết mất thôi! Ô kìa! Sao lại thế? Rồi nàng mắng Tiêu, chửi Tiêu thậm tệ. Tráng sĩ chả nói gì cả, mặc nàng la ó;chàng sẽ hơi né đầu qua cửa sổ, xem xét tình hình một chút, nhận rõ đích xác tọa vịcủa bên địch, rồi rút trong lưng ra cái pháo địa lôi cùng hai chiếc dùi đồng. Nhanh nhưcắt, chàng dí ngòi pháo vào đèn, luồn tay qua vai Oanh ném mạnh cả pháo xuống thềm,ngay dưới cửa sổ. Tiếng pháo nổ kinh thiên động địa xen với tiếng hổ gầm rung chuyển vùng lặng lẽgiữa đêm khuyạ Tiếp những tiếng huỳnh huỵch nặng nề tỏ rằng một vật bị thươngđương chạy bán sống bán chết. Oanh Cơ nghe tiếng nổ ngã gục về đằng trước, cháunàng vội giơ tay nâng đỡ và vực nàng lại nằm nghỉ trên giường. Hồi lâu ...

Tài liệu được xem nhiều: