Ai im lặng lâu hơn?
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 172.28 KB
Lượt xem: 5
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Chủ nhật tuần này vào đúng đợt rét đậm rét hại kéo dài toàn miền Bắc. Rét đến thấu xương, sáng ra đánh răng mà như ngậm nước đá trong mồm. Nhiệt độ ngoài trời dưới 100c, học sinh tiểu học được nghỉ học ở nhà. Bố mẹ khăn áo kín mít co ro đi chợ, lẩy bẩy chen lấn ngoài đường để đi làm ca.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai im lặng lâu hơn?Ai im lặng lâu hơn? Chủ nhật tuần này vào đúng đợt rét đậm rét hại kéo dài toàn miền Bắc. Rétđến thấu xương, sáng ra đánh răng mà như ngậm nước đá trong mồm. Nhiệt độngoài trời dưới 100c, học sinh tiểu học được nghỉ học ở nhà. Bố mẹ khăn áo kín mítco ro đi chợ, lẩy bẩy chen lấn ngoài đường để đi làm ca. Tôi đã tỉnh dậy từ lâunhưng cứ lần chần, tự động viên mình nằm trong chăn thêm chút nữa…chútnữa…chút nữa… Ngoài đường, qua tiếng than thở của bà bán rong giấy vệ sinh,khăn mặt, tôi biết trời đã đổ cơn mưa. Chẳng có việc gì làm, tôi và đứa em cùng phòng chơi trò “ai im lặng lâuhơn?”. Tôi thích sáng kiến này, bởi ít ra tôi cũng có thể trùm trăn đọc sách, lướtweb xem báo mà không bị ai quấy rầy. Sự im lặng thường là một món quà ý nghĩađối với tôi. Đứa em trùm chăn cười khúc khích, tôi biết với một đứa mồm mép tépnhảy như nó thì việc im lặng là cả một cực hình. Còn tôi, đã bắt đầu chú tâm vàobài báo viết về các tử tù trước giờ đi trả án. Một bát cơm, một đĩa thịt gà xé nhômnhoam, một đôi mắt ầng ậc nước và những bộ quần áo xanh đứng vây quanh. Đó làbữa cơm ngon, được người đầu bếp trại giam nấu rất chu đáo. Khi nhìn hình ảnh ấy, không hiểu sao nước mắt tôi cứ lặng lẽ trào ra. Bữa cơmấy sự sự nhân văn, nhân đạo của con người dành cho nhau, mà sao nghe đau xótquá. Một bữa cơm ngon đối với những người tử tù khi ấy, chẳng khác gì một lầnnữa họ nghe lại bản tuyên án của mình. Có thể họ không nhận ra cơm hôm đó rấtdẻo, thịt gà hôm đó rất ngon. Nhưng họ nhận ra một điều rõ ràng nhất là họ khôngcòn được tồn tại trên cuộc đời này để ăn những bữa cơm do người mẹ già cònglưng thổi lửa. Hay do người vợ tảo tần, người con hiếu thảo vẫn hàng ngày đợi họvề xum họp. Có thể họ sẽ coi những miếng ăn cuối cùng là vô cùng đau đớn vànhục nhã. Họ nhục bởi vì cái quyền sống của chính bản thân, không ai khác lại bịchính họ tước đi. Và tôi biết, có rất nhiều người trong số họ thấy sợ hãi, hoảng loạnkhi nhìn thấy bát cơm trắng và đĩa thịt gà. Họ đã không nuốt nổi. Tôi đọc xong bài báo về tiếng mở cửa rất sớm, tiếng súng phía xa xa ở khutrại tử tù. Tự nhiên tôi thấy sợ những buổi bình minh đến vậy. Có những nỗi hoảngloạn, những sự sợ hãi khi nghe thấy tiếng chân người quản giáo chậm chậm dừnglại ở một phòng giam nào đó. Rất có thể, sáng mai, sáng kia sẽ dừng lại ngay trướccửa phòng mình. Những tiếng chân rất khẽ nhưng tiếng nhịp tim thì rất mạnh. Mỗingày, có một phạm nhân nào đó sẽ nghĩ “làm ơn hãy đến và mang tôi đi khỏi sựchờ đợi khủng khiếp này”. Hôm nay là chủ nhật. Trời rất lạnh. Tôi cứ thắc mắcmãi, người tử tù đi trả án hôm nay liệu có ai khoác cho họ một manh áo ấm. MiềnBắc lạnh chi mà lạnh thấu da thấu thịt. *** Tôi và đứa em vẫn cần mẫn chơi trò “Ai im lặng lâu hơn?”. Đã mấy tiếngđồng hồ trôi qua, chúng tôi không có gì thật cần thiết để phá lệ, để nói với nhaumột câu. Thế mới biết hàng ngày mình toàn nói những câu thừa thãi và vô nghĩa.Thành phố đông đúc như càng chật chội thêm bởi hàng nghìn, hàng vạn ngôn từtuôn ra từ những cái miệng méo tròn. Để rồi cuộc sống cứ dẫm lên cái lớp vỏ ngôntừ ấy mà trôi qua lặng lẽ. Những thân phận, những kiếp người… Tôi đã gặp người đàn ông ấy sáng nay, ngoài chợ. Ông đứng ở cột điện, chờvợ chồng cô hàng rau sai đi đưa hàng cho các nhà dân trong phố, rồi quay lại lấymấy nghìn tiền công ít ỏi. Người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, râu ria để xồmxoàm, đôi mắt u buồn luôn nhìn xuống đất. Người ta bảo ngày xưa người đàn ôngấy rất giỏi, làm chủ thầu hết công trình này đến công trình kia, tiền kiếm rất hời.Nhưng khác hẳn với những người đàn ông cùng nghề, nay đây mai đó trăng hoa,ông rất yêu vợ nên làm được bao nhiêu đều mang về cho vợ hết. Họ bảo: -Nó bị điên cũng chỉ vì vợ mang hết số tiền vất vả tích cóp bao nhiêu năm đicho trai. Uất ức, suy nghĩ nhiều quá mới thành ra như thế. Người đàn ông nghe người ta kể chuyện mình mà im lặng như nghe chuyệnngười dưng vậy. Đôi mắt vẫn nhìn xuống đất, chìa bàn tay gầy guộc nhận lấy vàinghìn tiền công, rồi lại ngồi thu lu hứng chịu những cơn gió buốt. -Chú ấy cứ ngồi mãi đó làm gì ạ? -Đợi vợ về chứ còn làm gì. Vợ nó đi theo trai từ khi cơ nghiệp chẳng còn gìngoài cái xác nhà. Kể mà đứng tên nó chắc nó cũng bán nốt. Loại đàn bà bạc bẽothế mà hôm nào cũng ra cổng đợi từ mờ sớm. Tôi đi hết hai dãy chợ, mặc cả hết cá tôm đến rau cỏ mà trong đầu vẫn khôngdứt nổi hình ảnh về người đàn ông ấy. Khi tôi nằm ngủ nướng trên giường và từđộng viên mình nằm chút nữa thôi…chút nữa… Thì có thể người đàn ông ấy đadậy thật sớm, ra cổng ngồi và tự dặn mình từ ngày này qua ngày khác “cố chút nữathôi…chút nữa…”. Thế nhưng người vợ vẫn không về. Tôi bỗng rùng mình khinghĩ rằng, mùa đông con người ta cần nhau hơn và những người không có ai bênmình thì sẽ trở nên cô đơn khủng khiếp. Mà nỗi cô đơn nhiều khi giết chết conngười. Hôm nay là chủ nhật, mọi người được nghỉ ngơi sau một tuần làm việc. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai im lặng lâu hơn?Ai im lặng lâu hơn? Chủ nhật tuần này vào đúng đợt rét đậm rét hại kéo dài toàn miền Bắc. Rétđến thấu xương, sáng ra đánh răng mà như ngậm nước đá trong mồm. Nhiệt độngoài trời dưới 100c, học sinh tiểu học được nghỉ học ở nhà. Bố mẹ khăn áo kín mítco ro đi chợ, lẩy bẩy chen lấn ngoài đường để đi làm ca. Tôi đã tỉnh dậy từ lâunhưng cứ lần chần, tự động viên mình nằm trong chăn thêm chút nữa…chútnữa…chút nữa… Ngoài đường, qua tiếng than thở của bà bán rong giấy vệ sinh,khăn mặt, tôi biết trời đã đổ cơn mưa. Chẳng có việc gì làm, tôi và đứa em cùng phòng chơi trò “ai im lặng lâuhơn?”. Tôi thích sáng kiến này, bởi ít ra tôi cũng có thể trùm trăn đọc sách, lướtweb xem báo mà không bị ai quấy rầy. Sự im lặng thường là một món quà ý nghĩađối với tôi. Đứa em trùm chăn cười khúc khích, tôi biết với một đứa mồm mép tépnhảy như nó thì việc im lặng là cả một cực hình. Còn tôi, đã bắt đầu chú tâm vàobài báo viết về các tử tù trước giờ đi trả án. Một bát cơm, một đĩa thịt gà xé nhômnhoam, một đôi mắt ầng ậc nước và những bộ quần áo xanh đứng vây quanh. Đó làbữa cơm ngon, được người đầu bếp trại giam nấu rất chu đáo. Khi nhìn hình ảnh ấy, không hiểu sao nước mắt tôi cứ lặng lẽ trào ra. Bữa cơmấy sự sự nhân văn, nhân đạo của con người dành cho nhau, mà sao nghe đau xótquá. Một bữa cơm ngon đối với những người tử tù khi ấy, chẳng khác gì một lầnnữa họ nghe lại bản tuyên án của mình. Có thể họ không nhận ra cơm hôm đó rấtdẻo, thịt gà hôm đó rất ngon. Nhưng họ nhận ra một điều rõ ràng nhất là họ khôngcòn được tồn tại trên cuộc đời này để ăn những bữa cơm do người mẹ già cònglưng thổi lửa. Hay do người vợ tảo tần, người con hiếu thảo vẫn hàng ngày đợi họvề xum họp. Có thể họ sẽ coi những miếng ăn cuối cùng là vô cùng đau đớn vànhục nhã. Họ nhục bởi vì cái quyền sống của chính bản thân, không ai khác lại bịchính họ tước đi. Và tôi biết, có rất nhiều người trong số họ thấy sợ hãi, hoảng loạnkhi nhìn thấy bát cơm trắng và đĩa thịt gà. Họ đã không nuốt nổi. Tôi đọc xong bài báo về tiếng mở cửa rất sớm, tiếng súng phía xa xa ở khutrại tử tù. Tự nhiên tôi thấy sợ những buổi bình minh đến vậy. Có những nỗi hoảngloạn, những sự sợ hãi khi nghe thấy tiếng chân người quản giáo chậm chậm dừnglại ở một phòng giam nào đó. Rất có thể, sáng mai, sáng kia sẽ dừng lại ngay trướccửa phòng mình. Những tiếng chân rất khẽ nhưng tiếng nhịp tim thì rất mạnh. Mỗingày, có một phạm nhân nào đó sẽ nghĩ “làm ơn hãy đến và mang tôi đi khỏi sựchờ đợi khủng khiếp này”. Hôm nay là chủ nhật. Trời rất lạnh. Tôi cứ thắc mắcmãi, người tử tù đi trả án hôm nay liệu có ai khoác cho họ một manh áo ấm. MiềnBắc lạnh chi mà lạnh thấu da thấu thịt. *** Tôi và đứa em vẫn cần mẫn chơi trò “Ai im lặng lâu hơn?”. Đã mấy tiếngđồng hồ trôi qua, chúng tôi không có gì thật cần thiết để phá lệ, để nói với nhaumột câu. Thế mới biết hàng ngày mình toàn nói những câu thừa thãi và vô nghĩa.Thành phố đông đúc như càng chật chội thêm bởi hàng nghìn, hàng vạn ngôn từtuôn ra từ những cái miệng méo tròn. Để rồi cuộc sống cứ dẫm lên cái lớp vỏ ngôntừ ấy mà trôi qua lặng lẽ. Những thân phận, những kiếp người… Tôi đã gặp người đàn ông ấy sáng nay, ngoài chợ. Ông đứng ở cột điện, chờvợ chồng cô hàng rau sai đi đưa hàng cho các nhà dân trong phố, rồi quay lại lấymấy nghìn tiền công ít ỏi. Người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, râu ria để xồmxoàm, đôi mắt u buồn luôn nhìn xuống đất. Người ta bảo ngày xưa người đàn ôngấy rất giỏi, làm chủ thầu hết công trình này đến công trình kia, tiền kiếm rất hời.Nhưng khác hẳn với những người đàn ông cùng nghề, nay đây mai đó trăng hoa,ông rất yêu vợ nên làm được bao nhiêu đều mang về cho vợ hết. Họ bảo: -Nó bị điên cũng chỉ vì vợ mang hết số tiền vất vả tích cóp bao nhiêu năm đicho trai. Uất ức, suy nghĩ nhiều quá mới thành ra như thế. Người đàn ông nghe người ta kể chuyện mình mà im lặng như nghe chuyệnngười dưng vậy. Đôi mắt vẫn nhìn xuống đất, chìa bàn tay gầy guộc nhận lấy vàinghìn tiền công, rồi lại ngồi thu lu hứng chịu những cơn gió buốt. -Chú ấy cứ ngồi mãi đó làm gì ạ? -Đợi vợ về chứ còn làm gì. Vợ nó đi theo trai từ khi cơ nghiệp chẳng còn gìngoài cái xác nhà. Kể mà đứng tên nó chắc nó cũng bán nốt. Loại đàn bà bạc bẽothế mà hôm nào cũng ra cổng đợi từ mờ sớm. Tôi đi hết hai dãy chợ, mặc cả hết cá tôm đến rau cỏ mà trong đầu vẫn khôngdứt nổi hình ảnh về người đàn ông ấy. Khi tôi nằm ngủ nướng trên giường và từđộng viên mình nằm chút nữa thôi…chút nữa… Thì có thể người đàn ông ấy đadậy thật sớm, ra cổng ngồi và tự dặn mình từ ngày này qua ngày khác “cố chút nữathôi…chút nữa…”. Thế nhưng người vợ vẫn không về. Tôi bỗng rùng mình khinghĩ rằng, mùa đông con người ta cần nhau hơn và những người không có ai bênmình thì sẽ trở nên cô đơn khủng khiếp. Mà nỗi cô đơn nhiều khi giết chết conngười. Hôm nay là chủ nhật, mọi người được nghỉ ngơi sau một tuần làm việc. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tình yêu đôi lứa nhật kí tình yêu tâm sự tình yêu truyện tình yêu hay tiểu thuyết tình yêuGợi ý tài liệu liên quan:
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 63 0 0 -
64 trang 46 0 0
-
SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT - Sidney Sheldon
169 trang 42 0 0 -
4 trang 40 0 0
-
119 trang 40 0 0
-
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 2
317 trang 39 0 0 -
156 trang 39 0 0
-
nhõng nhẽo gặp đa tình: phần 1
249 trang 38 0 0 -
95 trang 36 0 0
-
116 trang 35 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 1
135 trang 35 0 0 -
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 2
97 trang 35 0 0 -
178 trang 35 0 0
-
172 trang 34 0 0
-
161 trang 34 0 0
-
15 trang 33 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 33 0 0 -
4 trang 30 0 0
-
140 trang 30 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 1
167 trang 30 0 0