Trước khu tập thể có một cái cột điện.Cái cột điện ở liền kề một biệt thự ba tầng cũng của khu tập thể, nhưng được xây riêng ra, có cả tường bao. Ở chân cột điện, hàng ngày có một ông già chữa xe đạp. Ông ngồi câm lặng khi không có khách và cũng chỉ đáp lời khi được hỏi. Khách cũng chẳng nhiều nhặn gì: dăm học sinh, mấy ông bà già tập dưỡng sinh đưa xe đạp đến bơm vá săm, chỉnh líp phuốc, chuốt dây phanh... à chiều tối còn có lũ trẻ con dắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai Là Ai...Ai Là Ai...Trước khu tập thể có một cái cột điện.Cái cột điện ở liền kề một biệt thự ba tầng cũng của khutập thể, nhưng được xây riêng ra, có cả tường bao. Ở chân cột điện, hàng ngày có một ông giàchữa xe đạp. Ông ngồi câm lặng khi không có khách và cũng chỉ đáp lời khi được hỏi. Kháchcũng chẳng nhiều nhặn gì: dăm học sinh, mấy ông bà già tập dưỡng sinh đưa xe đạp đến bơm vásăm, chỉnh líp phuốc, chuốt dây phanh... à chiều tối còn có lũ trẻ con dắt đến khi cái xe ba bánh,lúc xe có bánh chống: “Ông ơi! sao cái bánh xe của cháu không quay?”, “Ông ơi! sao cổ nó cứngoẹo?”...Lặng lẽ chữa, ai trả bao nhiêu cũng được; có trẻ cười trừ, ông cũng cười. Hòm đồ nghề của ôngkhá nặng. Hồi đầu, hàng ngày ông lễ mễ bê lên gác ba ga xe đạp lai, dắt đi, về. Sau, có một đầugấu cảm kích bảo ông cứ xích vào chân cột điện không sợ mất. “Mỗi anh hùng một sơn hà”,chôm chỉa cũng có luật: không chôm chỉa sở tại, chỉ xi nhan cho cánh khác. Còn đã có lệnh thìmục tiêu an toàn tuyệt đối. Quả nhiên, cái hòm đồ của ông không suy suyển trong khi mấy cáicửa sắt hớ hênh một đêm mất liền ba cánh.Một hôm, có một học sinh đứng đợi chữa xe thì cánh cửa biệt thự mở. Cháu ông chủ biệt thựbước ra:-Ê Liên! mày biết hu-ít-hu là gì không?-Là gì ấy à?... Mày viết ra cho tao xem chứ cái tiếng Anh ba giọi của mày ai nghe mà hiểu được.-Đây! Cậu bé lấy que vạch xuống đất ba chữ Who is Who.-Ôi dà! ai là ai... có vậy cũng đố.-Ngu ơi là ngu... hu-ít-hu là danh nhân.-Danh nhân cái con khỉ! Hu-ít-hu chỉ là ai là ai thôi! Phải không ông? Liên quay sang hỏi ôngchữa xe đạp.-ờ ờ... cả hai đều đúng! Who is who trực dịch là ai là ai. Nhưng cũng có thể hiểu là danh nhân.Có một số người nói như thế...Còn đúng danh nhân là celebrity; cũng có thể là famous man haywell-known man.-Danh nhân là những người có danh tiếng phải không ông? Được gọi theo tiếng Anh chắc phải làdanh nhân thế giới.-Cũng không hẳn như vậy, vì chỉ là sự công nhận của một nhóm người chứ không phải của mộttổ chức chính danh nào, nên cũng khó nói là có đẳng cấp quốc tế.-Nhưng vẫn oách chứ ông? Được Tây công nhận cơ mà!-Oách chứ! Ông tao là hu-it-hu đấy!-Chà ghê quá! Thế nhà văn Tô Hoài nhà thơ Tố Hữu có phải là danh nhân không ông?-So với....Các ông ấy là đại danh nhân ấy chứ! Nhưng không phải là who is who.-Vì sao vậy ạ?-Vì các ông ấy không có đô la nộp cho người ta.-Đúng rồi! Cậu cháu ông giám đốc nói: không phải muốn là được mà phải có năm ngàn đô.-Eo ôi, năm ngàn đô thì to quá!-To chứ! năm mươi tờ cơ mà! Bà tao cứ cằn nhằn, ông tao mới cáu, mắng cho: “bà biết một màkhông biết hai!” Thế là bà tao im luôn. Bà tao sợ ông tao tăng xông. Ông tao có máu tăng xôngthật đấy! Eo ôi, cái hôm tao theo ông tao đi Hải Phòng, cái cô thư ký Mỹ cứ cãi ốp trứng là ốp-la,trong khi ông tao bảo là ốp-lết. Cuối cùng ông tao mặt đỏ tía tai rít lên: “Cô mà dám dạy tiếngTây tôi à?”.. Cô Mỹ vội đưa thuốc, rồi xoa ngực vuốt lưng ông, mồm rối rít: “Em xin lỗi! Em xinlỗi... Đúng là ốp lết, ốp lết...” Eo ơi, sợ quá! Tý nữa thì ông tao tăng-xông.-Ông ơi! Liên lại hỏi ông chữa xe đạp- có năm ngàn đô ông có là hu-ít-hu được không?Ông chữa xe đạp cười, cả buổi bây giờ ông mới cười:-Cũng có thể...-San! vào nhà ngay.Cậu bé dật mình chạy tọt vào sân, sập cửa lại. Bà nó đón ở bậc thềm:-Không được ra ngoài ấy!-Bà ơi! Ông chữa xe đạp bảo có năm ngàn đô ông ấy cũng có thể là hu-ít-hu.-Nghe cái lão ấy làm gì. Từ nay không được đến chỗ lão.. Rồi bà lẩm bẩm: Đến phải tống cổ cáilão vô ơn bạc nghĩa đi thôi!San không hiểu sao bà lại ghét ông chữa xe đạp đến vậy? Bà đã dặn xe hỏng thì mang sang hiệubên kia đường mà chữa, không đưa cho cái lão ăn cháo đái bát ấy.Bà thằng San ghét ông chữa xe đạp là có lý. Ghét tràn hông ấy chứ!Ông chữa xe đạp vốn là một kỹ sư cơ khí giỏi và trước đây cũng có một căn hộ trong khu tập thể,rồi phải bán đi mua lại một thẻo rau muống trong làng dựng lều tá túc. Ông đã từng là trợ thủ củaông nội thằng San. Trong một đợt xây dựng cơ sỏ ở T. ông bị kỷ luật lưu Đảng một năm nhưngchỉ năm rưỡi sau ông lại được đề bạt là phó giám đốc phụ trách kỹ thuật. Ông nội San là giámđốc đã an được nội bộ (việc này không khó vì ông kỹ sư vốn là người tốt, trong sáng), thuyếtphục được cấp trên vì chuyện ở T. là do sự “lỏng lẻo có tính chất đặc thù”, “trách nhiệm của tậpthể”, chứ “người phụ trách là trong sáng. không tư túi”.... Thế mà chẳng biết ơn người cưu mang,chỉ một tháng sau đã dở bướng.Số là, lần ấy giám đốc bảo ông vào Nam thay mặt cơ quan nhận tiền do một cơ sở đang làm nênăn ra tự nguyện cho cơ quan vay trong năm năm không tính lãi để làm vốn tự cứu. Đang đợi chủthể thì một người ở cơ quan thường trú đến bảo vừa nhận được điện của giám đốc bảo ông chỉviệc ký giấy nhận, còn anh sẽ thực thi vì tiền để hoạt động ở miền Nam. Anh ta đưa luôn ra mộttờ giấy biên nhận có con dấu không có quốc huy.Trước sự mập mờ với số tiền quá lớn ông không đợi gặp đối tác mà bay ngay ra Hà Nội để hỏi,nhưng giám đốc đang bận ...