Chính vì vậy , tôi hơi ngạc nhiên và trong lòng mừng ran khi nghe mấy người bạn nói Lan để ý mình .Tất nhiên ,họ nói chuyện nhiều với nàng nên biết ,còn tôi , thích nàng là lẽ đương nhiên nhưng vì cố tình đóng kịch nói chuyện với bố mẹ nàng nên không biết
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai người tri âm P3Tác Giả: Lã Mộng Thường AI NGƯỜI TRI ÂM CHƯƠNG III C hính vì vậy, tôi hơi ngạc nhiên và trong lòng mừng rơn khi mấy ngườibạn nói Lan để ý mình. Tất nhiên, họ nói chuyện nhiều với nàng nên biết; còntôi, thích nàng là lẽ đương nhiên nhưng vì cố tình đóng kịch nói chuyện với bốmẹ nàng nên không biết. Thật ra, nói chuyện với bố mẹ nàng nhưng tôi phải khổsở, lén lút liếc trộm trong khi các bạn tôi thanh thản, diện đối diện tán hươu tánvượn. Liếc trộm nghĩ cũng khổ, miệng nói lang thang, bộ mặt ra điệu không đểý nhưng mắt phải cố tình nhìn xéo một độ xiên giới hạn nào đó và cặp tai lạicũng phải cố ráng hết sức theo dõi động tĩnh về câu chuyện nơi bàn bên kiacùng thời với câu chuyện người lớn bên này. Cũng nên nói rõ, tôi âm thầm cảmơn mấy người bạn đã nói cho biết nàng để ý đến mình, kể từ một buổi chiều saukhi nói chuyện tại nhà nàng ra về. - Tụi bay nói chuyện với nàng như pháo rang trong khi tao bận nói chuyệnvới ông bô bà bô mà nói rằng nàng để ý tao là thế nào? Tôi giãi bày bằng cáchđặt câu dò hỏi và chứng tỏ vô tư nhưng lòng khấp khởi mừng thầm. - Tổ sư cha thằng này ngu quá mức đến nỗi được lọt vào mắt xanh người đẹpcũng không biết... Một thằng bạn lên tiếng; thằng này thường ít nói nhưng ngồibàn chung với ghế là miệng nó chẳng khác gì tổng đài phát thanh duyên dángxổ liên tu bất tận, càng nói càng hăng say, và người nghe càng thích. - Vậy mà nó hên, chẳng bù cho tụi mình tán khô cả cổ họng, tốn dăm thùngnước miếng không được dù chỉ cái liếc mắt đưa tình... Đúng là mèo cậy chóxơi! Thằng đẹp trai, cao ráo đeo kiếng tỏ bộ trí thức, thường chê tôi ngu đần,chậm chạp nói với giọng tiếc rẻ. - Chúng mày tiếc xót chi, đứa nào đứa nấy dăm ba con bồ chưa đủ sao màcòn ganh tị với nó. Cuộc đời này đâu phải thiếu những cảnh chó ngáp thịt quayvà mèo mù vớ cá rán... Không nói vun vào thì hãy lờ đi cho nó lên hương mộtchút. Tao đề nghị, từ nay tụi bay chấm dứt, chừa cái tật coi rẻ nó... Thằng nàocòn nói đụng đến nó, sẽ mang cái nhục của thân nam nhi đứng trong trời đất...Thằng con nhà giầu, đẹp trai luôn luôn ăn diện bảnh bao lên giọng giúp tôi. Đàocủa nó là những nàng tiên con cháu dân thương mại, đông tiền, nhiều của, kèmthêm những kiểu ăn bận hợp thời trang hở ngực, xẻ mông nên không thèm tỏ ratranh chấp với tôi. Cũng may, đỡ được đối thủ nào, lòng này khấp khởi chừngđó. Nghe ba đứa bảnh bao lên giọng thày đời, người răn đe, kẻ bênh vực tôi,thằng bạn tự nãy giờ im hơi lặng tiếng mới chậm rãi châm chọc: - Tiền nhân dân ta có câu, tốt số hơn bố giầu. Chúng mày đẹp trai, hào hoaphong đòn gánh, đứa thì cái mã đi tới đâu sáng lòa tới đó làm ai nấy muốn mùmắt, đứa con nhà giầu ăn bận sang trọng, đứa nào coi bộ cũng trổi vượt hơn taowww.phuonghong.com 17 www.taixiu.comTác Giả: Lã Mộng Thường AI NGƯỜI TRI ÂMvới nó, hơn nữa, đã là chỗ bạn bè vẫn không biết nhân nhượng lại còn tỏ vẻghen tị. Làm bạn với tụi mày coi chừng mang tiếng điếm nhục tông môn... Cònmày, nó quay qua tôi lên giọng kẻ cả chừng như bố dạy con, từ nay mày phảimở trí khôn ra một chút, kiếm giờ đến bầu bạn với cô ả hoặc ráng để dành tiềnđưa em đi dạo phố, ăn kem. Mày mà cứ kè kè đi với ba cái loa phóng thanh kiathì cứ tiếp tục hầu chuyện ông bà bô nàng tới mãn đời để rồi xôi hỏng bỏng sẩycon ạ. Thằng khỉ này rất ít khi lên tiếng trong những cuộc lý luận hơn thua nhưngđộng mở miệng chẳng khác gì họ hàng nhà cóc nghiến răng, tiếng kêu thấu tớitrời do đó thằng nào thằng nấy đành chịu phục. Đã không nói thì thôi, nhưng khicần phải nói, nó lý luận, rào trước đón sau, dùng đủ mọi chứng cớ khóa miệngđối thủ. Bọn tôi năm người mỗi đứa một tính một nết gần như tương phản màlại họp thành một băng đạo mạo trong đó tôi có số phận hẩm hiu nhất. Chỉ mộtđiều tốt lành của nhóm là không bao giờ chúng tôi đấu nhau trước mặt thiên hạ,nhưng khi chỉ có bộ năm với nhau, thằng nào thằng nấy cũng hay cũng giỏi,chẳng đứa nào nhường đứa nào ngoại trừ thằng tôi, cái miệng không vừa gìnhưng cố tránh hơn thua thành ra nhiều lúc con nhà cóc nghiến răng thườngphải góp lời bênh vực. Cầu trời phù nó, cũng nhờ vài câu chỉ giáo hàm chứa tuvi thâm hậu ấy mà tôi có gân sức mò mẫm đến chầu chực riêng tư nơi nhà nàng;ít ra cũng vài lần nên thành thói quen dễ thương khó chừa. Cho đến một hôm, vẫn với thói quen theo đuổi, rình mò vào thời gian haiông bà bác tài đi vắng như một số lần trước, tôi tới nhà nàng. Sự thật mà nói,dạo này vì mê nàng quá độ tôi đâm khôn ra, không chịu đi chung cùng mấyngười bạn nữa để tránh bớt sự xốn xang khó chịu khi bạn bè nói cười tự nhiênvới nàng trong lúc mình ngậm đắng nuốt cay tỏ bộ không để ý do cá tính anhhùng rởm. Tôi lại còn ma mãnh đủ để có dịp hỏi dò nàng về giờ giấc sinh hoạttrong ngày, bố mẹ nàng vắng nhà vào những thời điểm nào, khi nào đi, lúc nào ...