Ấm Mãi Lòng Ta
Số trang: 139
Loại file: pdf
Dung lượng: 682.68 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tham khảo sách ấm mãi lòng ta, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ấm Mãi Lòng Tavietmessenger.com Trần Thị Bảo Châu Ấm Mãi Lòng Ta Chương 1Vừa bước vào nhà, Bích Chiêu đã bắt gặp gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của bà Chinh. Đanghát líu lo một bài nhạc thời thịnh hành, Chiêu vội ……tắt đài và hỏi:- Mẹ làm sao vậy?Bà Chinh lắc đầu, Bích Chiêu không bỏ tật tò mò:- Mẹ lại thối lộn tiền cho khách à?Bà Chinh gắt gỏng:- Không có. Con đừng hỏi nữa.Le lưỡi, Bích Chiêu nhón chân thật nhẹ về phòng mình. Mẹ cô mưa nắng bất thường, phải biếtlựa lúc, lựa lời mà trò chuyện, nếu không lắm khi quan tăm chăm sóc bà trật thời cơ, cô bị mắngnhư chơi.Nhưng hôm nay tại sao mẹ lại “mưa nắng” nhỉ? Muốn biết, chắc phải hỏi dì Lài thôi.Thảy cái balô bằng da xinh xắn lên bàn, Chiêu xuống bếp. Mở tủ lạnh cô khui một hợp sữa tươivà quan sát.Dì Lài cũng có ….vấn đề rồi. Thường ngày gặp mặt Chiêu dì không nói cũng chí ít phải nhìn mộtcái rồi mới tiếp tục công việc bếp núc. Nhưng hôm nay tịnh không. Dì Lài lầm lì rửa rau mặc chovòi nước chảy tràn ra ngoài mà chẳng buồn tắt.Hút cho hết hợp sữa tươi, Bích Chiêu liếm môi và ….tung một câu thật độc để đánh động …..đốiphương.- Nhà này bị ma ám cả rồi.Câu nói của Chiêu quả là có tác dụng lớn. Bà Lài quay phắt người lại, mắt dáo dác, mặt táixanh:- Con …..con nói cái gì hả Chiêu?Cô cười toe toét:- Con đùa mà. Sao dì sợ dữ vậy?Bà Lài thở hắt ra và càu nhàu:- Đùa …..đùa ….Không được đụng tới ma quỷ đấy. Họ nhà con toàn những người chết bất đắckỳ tử. Nhắc tới họ là bị quở ngay. Hồi xưa bà nội con phải ….. Bích Chiêu nhịp tay lên bàn:- Bà nội con phải bỏ xứ trốn đi vì sợ bị chết trùng chớ gì? Xời ơi! Con đã nghe câu chuyệnhoang đường này ức tỷ lần rồi. Dì đừng nhát nữa, con hổng phải trẻ ba tuổi đâu. Nhưng sao mẹcon có vẽ bồn chồn, lo lắng quá vậy?Bà Lài nhếch mép:- Thì đúng như con đã nói, bị ma ám.Chiêu khúc khích:- Dì nhắc chớ không phải con nha.Bà Lài hạ giọng thật thấp:- Tao nói thật. Lần này có chuyện lớn rồi.Bích Chiêu chưa kịp hỏi thêm câu nào thì cánh cửa sổ bị gió thổi mạnh đập vào tường đánh rầmlàm cô giật thót người, còn bà Lài thì ré lên:- Trời phật thánh thần ơi! Mưa trút như thác đổ, Bích Chiêu dù không muốn cũng phải chạy tớiđóng cửa sổ lại.Bà Lài thì thào bằng giọng đứt quảng:- Dì đã nói mà. Đúng là có chuyện.Bích Chiêu không chịu nổi kiểu lấp lửng của bà Lài, cô nhăn nhó:- Mà chuyện gì mới được. Dì úp mở hoài, con khó chịu quá.Bà Lài thấp giọng đến mức như xì xào:- Có người vào tìm ba con. Họ rủ nhau đi đâu từ sáng tới giờ vẫn chưa về, bởi vậy mẹ con cứnhấp nhổm như ngồi trên đóng lửa.Chiêu ngạc nhiên hỏi một lèo:- Họ là ai? Tìm ba con chi vậy?Bà Lài cuống lên:- Nhỏ mồm một chút.Bích Chiêu thản nhiên:- Mưa ào ào thế này, mẹ có nghe đâu mà dì lo. Dì nói đi. Ai rủ ba con đi nhậu vậy?Bà Lài kêu lên:- Không phải đi nhậu. Ông ta rủ ba con về xứ.Bích Chiêu lặp lại:- Về xứ à? Chuyện này lạ đó.- Bởi vậy mới nói. Có lẽ sợ mẹ con ý kiến ra, ý kiến vô nên ông ta mới kéo ba con đi nơi khác đểbàn tính chuyện về quê.- Nhưng ông ta là ai?- Bác sĩ Kiên, một người cùng quê nhưng chả thân thiết gì, nếu không muốn nói là xưa kia haihọ đã từng có mâu thuẩn với nhau.- Vậy ông ta là người xấu hay tốt?Bà Lài lúng túng:- Làm sao dì biết được. Chuyện đáng lo là gia đình con từ lâu không còn liên quan tới ngoài đó.Ba con muốn chết mới trở về nơi bà nội con đã bỏ ma đi. Muốn chết thật đấy.Bích Chiêu thảng thốt:- Trời ơi! Sao dì lại nói thế?- Vì đó là sự thật.Chiêu rùng mình nhìn lăn chớp xanh ngoằn ngoèo trên trời và bịt tai lại. Cô rất sợ sấm sét. Vậymà phải chịu đựng nó trong buổi tối chạng vạng này, cùng những lời bí ẩn của dì Lài. Bích Chiêubiết rất ít về quê hương, xứ sở. Hầu như cô và anh Toản không bao giờ nghe ba nhắc đến họhàng. Nếu có là do dì Lài, người bà con duy nhất kể lại bằng giọng điệu nhuốm màu mê tín, đểrồi sau đó dì bắt Chiêu hứa không được nói lại với ba mẹ những gì đã nghe. Với cô, nhữngngười họ hàng tồn tại, nó mơ hồ như trong cổ tích. Ấy vậy mà hôm nay cô lại muốn về thăm họ,dù như thế rất nguy hiểm.Bà Lài bỗng đuổi một cách vô lý:- Về phòng ngủ đi.- Mới giờ này đã ngủ. Con muốn ăn cơm.- Con gái con đứa lớn tướng mà xấu tính. Chờ ba con về đã chứ - Bà Lài trợn mắt.Chiêu chưa kịp phản ứng, đã nghe giọng mẹ đầy mệt mỏi:- Cứ cho nó ăn trước đi chị Lài. Biết chừng nào ông ấy mới về.Rồi bà buột miệng:- Sao tôi lo quá.Ngoài trời, chớp xanh lóe sáng vạch đôi khung cửa, rồi đèn đóm tắt phụt. Bích Chiêu chợt hốthoảng. Linh tính bảo với cô, đúng là sắp có đại họa gì đó ập xuống gia đình này.Ngôi nhà chìm trong bóng tối vì bị mất điện. Ba người phụ nữ với ba tâm trạng khác nhau,nhưng lại cùng một nỗi sợ vô hình nào đó đang co cụm lại giữa tiếng mưa như thác đổ.Bích Chiêu nhìn đồng hồ, nhìn trời rồi rồ ga, chiêc Dream vọt nhanh như muốn chạy đua với cơnmưa sắp ập tớ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ấm Mãi Lòng Tavietmessenger.com Trần Thị Bảo Châu Ấm Mãi Lòng Ta Chương 1Vừa bước vào nhà, Bích Chiêu đã bắt gặp gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của bà Chinh. Đanghát líu lo một bài nhạc thời thịnh hành, Chiêu vội ……tắt đài và hỏi:- Mẹ làm sao vậy?Bà Chinh lắc đầu, Bích Chiêu không bỏ tật tò mò:- Mẹ lại thối lộn tiền cho khách à?Bà Chinh gắt gỏng:- Không có. Con đừng hỏi nữa.Le lưỡi, Bích Chiêu nhón chân thật nhẹ về phòng mình. Mẹ cô mưa nắng bất thường, phải biếtlựa lúc, lựa lời mà trò chuyện, nếu không lắm khi quan tăm chăm sóc bà trật thời cơ, cô bị mắngnhư chơi.Nhưng hôm nay tại sao mẹ lại “mưa nắng” nhỉ? Muốn biết, chắc phải hỏi dì Lài thôi.Thảy cái balô bằng da xinh xắn lên bàn, Chiêu xuống bếp. Mở tủ lạnh cô khui một hợp sữa tươivà quan sát.Dì Lài cũng có ….vấn đề rồi. Thường ngày gặp mặt Chiêu dì không nói cũng chí ít phải nhìn mộtcái rồi mới tiếp tục công việc bếp núc. Nhưng hôm nay tịnh không. Dì Lài lầm lì rửa rau mặc chovòi nước chảy tràn ra ngoài mà chẳng buồn tắt.Hút cho hết hợp sữa tươi, Bích Chiêu liếm môi và ….tung một câu thật độc để đánh động …..đốiphương.- Nhà này bị ma ám cả rồi.Câu nói của Chiêu quả là có tác dụng lớn. Bà Lài quay phắt người lại, mắt dáo dác, mặt táixanh:- Con …..con nói cái gì hả Chiêu?Cô cười toe toét:- Con đùa mà. Sao dì sợ dữ vậy?Bà Lài thở hắt ra và càu nhàu:- Đùa …..đùa ….Không được đụng tới ma quỷ đấy. Họ nhà con toàn những người chết bất đắckỳ tử. Nhắc tới họ là bị quở ngay. Hồi xưa bà nội con phải ….. Bích Chiêu nhịp tay lên bàn:- Bà nội con phải bỏ xứ trốn đi vì sợ bị chết trùng chớ gì? Xời ơi! Con đã nghe câu chuyệnhoang đường này ức tỷ lần rồi. Dì đừng nhát nữa, con hổng phải trẻ ba tuổi đâu. Nhưng sao mẹcon có vẽ bồn chồn, lo lắng quá vậy?Bà Lài nhếch mép:- Thì đúng như con đã nói, bị ma ám.Chiêu khúc khích:- Dì nhắc chớ không phải con nha.Bà Lài hạ giọng thật thấp:- Tao nói thật. Lần này có chuyện lớn rồi.Bích Chiêu chưa kịp hỏi thêm câu nào thì cánh cửa sổ bị gió thổi mạnh đập vào tường đánh rầmlàm cô giật thót người, còn bà Lài thì ré lên:- Trời phật thánh thần ơi! Mưa trút như thác đổ, Bích Chiêu dù không muốn cũng phải chạy tớiđóng cửa sổ lại.Bà Lài thì thào bằng giọng đứt quảng:- Dì đã nói mà. Đúng là có chuyện.Bích Chiêu không chịu nổi kiểu lấp lửng của bà Lài, cô nhăn nhó:- Mà chuyện gì mới được. Dì úp mở hoài, con khó chịu quá.Bà Lài thấp giọng đến mức như xì xào:- Có người vào tìm ba con. Họ rủ nhau đi đâu từ sáng tới giờ vẫn chưa về, bởi vậy mẹ con cứnhấp nhổm như ngồi trên đóng lửa.Chiêu ngạc nhiên hỏi một lèo:- Họ là ai? Tìm ba con chi vậy?Bà Lài cuống lên:- Nhỏ mồm một chút.Bích Chiêu thản nhiên:- Mưa ào ào thế này, mẹ có nghe đâu mà dì lo. Dì nói đi. Ai rủ ba con đi nhậu vậy?Bà Lài kêu lên:- Không phải đi nhậu. Ông ta rủ ba con về xứ.Bích Chiêu lặp lại:- Về xứ à? Chuyện này lạ đó.- Bởi vậy mới nói. Có lẽ sợ mẹ con ý kiến ra, ý kiến vô nên ông ta mới kéo ba con đi nơi khác đểbàn tính chuyện về quê.- Nhưng ông ta là ai?- Bác sĩ Kiên, một người cùng quê nhưng chả thân thiết gì, nếu không muốn nói là xưa kia haihọ đã từng có mâu thuẩn với nhau.- Vậy ông ta là người xấu hay tốt?Bà Lài lúng túng:- Làm sao dì biết được. Chuyện đáng lo là gia đình con từ lâu không còn liên quan tới ngoài đó.Ba con muốn chết mới trở về nơi bà nội con đã bỏ ma đi. Muốn chết thật đấy.Bích Chiêu thảng thốt:- Trời ơi! Sao dì lại nói thế?- Vì đó là sự thật.Chiêu rùng mình nhìn lăn chớp xanh ngoằn ngoèo trên trời và bịt tai lại. Cô rất sợ sấm sét. Vậymà phải chịu đựng nó trong buổi tối chạng vạng này, cùng những lời bí ẩn của dì Lài. Bích Chiêubiết rất ít về quê hương, xứ sở. Hầu như cô và anh Toản không bao giờ nghe ba nhắc đến họhàng. Nếu có là do dì Lài, người bà con duy nhất kể lại bằng giọng điệu nhuốm màu mê tín, đểrồi sau đó dì bắt Chiêu hứa không được nói lại với ba mẹ những gì đã nghe. Với cô, nhữngngười họ hàng tồn tại, nó mơ hồ như trong cổ tích. Ấy vậy mà hôm nay cô lại muốn về thăm họ,dù như thế rất nguy hiểm.Bà Lài bỗng đuổi một cách vô lý:- Về phòng ngủ đi.- Mới giờ này đã ngủ. Con muốn ăn cơm.- Con gái con đứa lớn tướng mà xấu tính. Chờ ba con về đã chứ - Bà Lài trợn mắt.Chiêu chưa kịp phản ứng, đã nghe giọng mẹ đầy mệt mỏi:- Cứ cho nó ăn trước đi chị Lài. Biết chừng nào ông ấy mới về.Rồi bà buột miệng:- Sao tôi lo quá.Ngoài trời, chớp xanh lóe sáng vạch đôi khung cửa, rồi đèn đóm tắt phụt. Bích Chiêu chợt hốthoảng. Linh tính bảo với cô, đúng là sắp có đại họa gì đó ập xuống gia đình này.Ngôi nhà chìm trong bóng tối vì bị mất điện. Ba người phụ nữ với ba tâm trạng khác nhau,nhưng lại cùng một nỗi sợ vô hình nào đó đang co cụm lại giữa tiếng mưa như thác đổ.Bích Chiêu nhìn đồng hồ, nhìn trời rồi rồ ga, chiêc Dream vọt nhanh như muốn chạy đua với cơnmưa sắp ập tớ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Trần Thị Bảo Châu truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Ấm Mãi Lòng TaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 373 12 0 -
6 trang 246 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 95 4 0 -
4 trang 81 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 80 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 46 0 0
-
3 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 44 0 0 -
12 trang 43 0 0
-
Thơ Xuân Diệu giai đoạn 1932-1945 - Những cách tân nghệ thuật: Phần 2
53 trang 43 0 0 -
344 trang 43 0 0
-
2239 trang 42 0 0
-
Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh
6 trang 38 0 0 -
3 trang 36 0 0