Danh mục

Ấm mãi lòng ta P5

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 302.18 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhắc điện thoại lên, Kha uể oải: - Alô. Kha đây. Xin lỗi, ai ở đầu dây vậy ? Đầu dây bên kia vang lên một giọng rụt rè nhỏ nhẹ, nhưng cũng hết sức bí hiểm: - Là em. Kha ngồi thẳng người: - Em là … là …. Giọng rụt rè ấy dường như có lẫn chút tức hờn: - Anh quên em rồi à ? Kha buột miệng: - Nguyệt Cầm! Phải em không ?Cầm ngọt ngào: - Vâng. Nguyệt Cầm đây. Kha xúc động: - Em ….em đang ở đâu vậy ? - Ở Sài Gòn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ấm mãi lòng ta P5Tác Giả: Trần Thị Bảo Châu ẤM MÃI LÒNG TA CHƯƠNG V N hắc điện thoại lên, Kha uể oải: - Alô. Kha đây. Xin lỗi, ai ở đầu dây vậy ? Đầu dây bên kia vang lên một giọng rụt rè nhỏ nhẹ, nhưng cũng hết sức bíhiểm: - Là em. Kha ngồi thẳng người: - Em là … là …. Giọng rụt rè ấy dường như có lẫn chút tức hờn: - Anh quên em rồi à ? Kha buột miệng: - Nguyệt Cầm! Phải em không ?Cầm ngọt ngào: - Vâng. Nguyệt Cầm đây. Kha xúc động: - Em ….em đang ở đâu vậy ? - Ở Sài Gòn và rất gần anh. - Em không đùa chứ ? Nguyệt Cầm cười. Tiếng cười trong veo: - Có mà không. Không mà có. - Nghĩa là sao ? Em làm anh sốt ruột quá. - Nghĩa là em đang ở Sài Gòn. Kha hấp tấp: - Ở nhà bác Thực phải không ? Giọng Cầm trầm xuống: - Dạ không. Em ở nhà trọ. - Sao lại thế ? Kha nhíu mày: - Bác Thực có biết em vào Sài Gòn không ? Cầm lễ phép: - Dạ không.www.phuonghong.com 68 www.taixiu.comTác Giả: Trần Thị Bảo Châu ẤM MÃI LÒNG TA Kha máy móc lập lại: - Sao lại thế ? Bác Thực sẽ không an tâm nếu biết em đã vào Sài Gòn và ởnhà trọ. Anh nghĩ em nên về nhà bác ấy. - Em không biết đường. Kha kêu lên: - Trời ơi! Còn như thế nữa. Anh sẽ đưa em đi. Em ở nhà trọ nao ? Đọc địachỉ và cả số điện thoại cho anh. Nguyệt Cầm cười khẻ: - Em đùa cho vui thôi, chớ làm gì không biết hỏi thăm đường, chỉ tại emkhông muốn ở chung với Bích Chiêu. Kha ngập ngừng, anh muốn hỏi lý do nhưng thấy không tiện nên nói: - Anh hiểu em. Nhưng Bích Chiêu khá dễ thương, cô bé nhắc em hoài, ngheđâu Bích Chiêu đã viết cho em ba lá thư, nhưng không thấy trả lời. Giọng Nguyệt Cầm kêu lên ngạc nhiên: - Vậy sao ? Tiếc là em chả nhận được lá nào. Bưu điện ngoài xứ mới tệ làmsao. Chắc chị Chiêu rất giận em. - Ồ, không đâu. Chiêu chẳng để bụng những chuyện này, vì cô bé vô tư lắm. - Anh có vẻ hiểu Bích Chiêu quá nhỉ. Kha cười: - Chuyện nhỏ. Anh xem Chiêu như em gái, ngoài ra không còn gì khác. Nguyệt Cầm tủi thân: - Bích Chiêu luôn là người may mắn, đã có anh ruột, giờ lại thêm anh. Emhơi ganh tỵ đó. Kha tán tỉnh: - Với anh, em có vị trí đặc biệt hơn Bích Chiêu nhiều. - Vì em là một đứa tàn tật, đúng không ? - Lại chạnh lon`g rồi. Tại em tự đày đọa mình đó thôi. Anh đã bảo y học bâygiờ rất tiến bộ. Nguyệt Cầm nhẹ nhàng ngắt lời anh: - Bởi vậy em mới vào để chỉnh chân lại cho đúng lời “anh bảo”. Kha mừng rỡ: - Thật hả ? Anh hoan nghêng em. Ba anh quen nhiều bác sĩ giỏi, nhất địnhông sẽ nhờ người giỏi nhất chữa cho em. Nguyệt Cầm dịu dàng:www.phuonghong.com 69 www.taixiu.comTác Giả: Trần Thị Bảo Châu ẤM MÃI LÒNG TA - Cám ơn sự quan tâm của anh. Nhưng em thấy không cần thiết. Kha thảng thốt: - Tại sao vậy ? - Em quen tự lo cho mình rồi. Với lại, em thấy phiền. - Trời ơi! Anh giận em thật rồi. Chuyện lớn thế kia mà không cho ai biết hết. Nguyệt Cầm trầm giọng: - Em xin lỗi anh. Em muốn tạo sự ngạc nhiên cho mọi người. - Đúng là một sự ngạc nhiên lớn. Thế kết quả thì sao ? - Hơn sự tưởng tượng của em rất nhiều. Kha ngọt ngào: - Anh rất muốn gặp em. - Giờ thì chưa được đâu. Em muốn khi xuất hiện trước mặt anh, em phải làmột người hoàn hảo. Kha tán tỉnh theo thói quen: - Trong mắt anh, em lúc naò cũng hoàn hảo cả. Nguyệt Cầm cười nhẹ: - Tại có khi nào em để lộ sự tàn tật của em cho anh thấy đâu. - Đừng nói vậy, anh buồn. Anh cũng viết cho em hai lá thư. Như Bích Chiêu,anh đã không nhận được hồi âm. - Đó là lỗi của bưu điện chớ đâu phải lỗi do em. Kha bẻ tay: - Nếu bây giờ em không cho anh địa chỉ em đang ở trọ, thì đó là lỗi của em. Nguyệt Cầm xa xôi: - Mai em về rồi. Em không muốn mang theo nỗi buồn …..Nó nặng nề lắm,em không đủ sức đâu. Kha khổ sở: - Nguyệt Cầm! Em đành lòng đến thế sao ? Em đã tới nhưng anh kh^ongđược gặp. Với anh, điều đó còn kinh khủng hơn cả nỗi buồn bã và sự nặng nề. Nguyệt Cầm nói: - Rồi sẽ có ngày chúng ta gặp nhau. Em rất vui là anh và cả Bích Chiêukhông quên em. Thôi nhé, chúc anh vui, khỏe. Nhớ đừng nói với ai về em đấy. Kha chưa kịp gọi tên cô, Cầm đã gác máy. Anh thẩn thờ đốt thuốc, lòng bồihồi với cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa qua.www.phuonghong.com 70 www.taixiu.comTác Giả: Trần Thị Bảo Châu ẤM MÃI LÒNG TA Nguyệt Cầm quả là biết cách khiến người khác phải nhớ về mình. Sau khichia tay cô về Sài Gòn, Kha đã viết liên tiếp hai lá thư cho Cầm, dù viết thưkhông phải là sở thích của anh. Thế nhưng, chờ mãi không có thư trả lời. Khavốn đa tình, anh vừa kịp thôi n ...

Tài liệu được xem nhiều: