Danh mục

Am mây ngủ P6

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 235.58 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiếng tụng kinh của chú Pháp Đăng đã im bặt từ lúc nào mà đến bây giờ Huyền Trân mới nhận thấy am Long Động chìm trong một sự thanh tịnh tuyệt đối. Chỉ trong mấy khoảng khắc thôi mà hình ảnh của bao nhiêu năm tháng của cuộc đời nàng đã diễn lại đầy đủ trong trí hồi tưởng của nàng. Huyền Trân có cảm tưởng là mình đã sống qua hàng thế kỷ, đã trải qua bao nhiêu e ngại, sợ hãi, sung sướng, hồi hộp, lo âu, thất vọng và hy vọng. Nàng đã từng cảm thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Am mây ngủ P6Tác Giả: Thích Nhất Hạnh AM MÂY NGỦ CHƯƠNG 6 T iếng tụng kinh của chú Pháp Đăng đã im bặt từ lúc nào mà đến bây giờHuyền Trân mới nhận thấy am Long Động chìm trong một sự thanh tịnh tuyệtđối. Chỉ trong mấy khoảng khắc thôi mà hình ảnh của bao nhiêu năm tháng củacuộc đời nàng đã diễn lại đầy đủ trong trí hồi tưởng của nàng. Huyền Trân cócảm tưởng là mình đã sống qua hàng thế kỷ, đã trải qua bao nhiêu e ngại, sợ hãi,sung sướng, hồi hộp, lo âu, thất vọng và hy vọng. Nàng đã từng cảm thấy mệtmỏi và chán nản, dù nàng biết mình mới có hai mươi mốt tuổi đầu. Nàng nhớ lạilúc nàng mới thức giấc ở am Long Động, và cảm thấy thoải mái an lạc mà nàngđã được thừa hưởng trọn vẹn trong lúc ấy. Tâm hồn nàng lúc đó sao mà bình anvà thanh thản một cách lạ. Chưa bao giờ trong quá khứ mà nàng được hưởngcảm giác này. Huyền Trân nghĩ rằng nếu cảm giác đó đã tới một lần thì nó cóthể tới một lần khác, nhiều lần khác, nếu nàng thật sự mong muốn. Nàng đãtừng chấp nhận nằm trên giàn hỏa rồi thì nàng không còn phải sợ hãi bất cứcảnh huống nào của cuộc đời. Có lẽ vì vậy mà nàng có khả năng nếm được sựtịch lạc. Nàng chưa thực sự biết tu thiền, nhưng nàng nghĩ sự an lạc mà người tuthiền có thể đạt đến cũng tương tợ như sự an lạc mà nàng vừa được biết tới mùivị. Huyền Trân duỗi hai tay theo chiều dài thân thể, ngước nhìn trần nhà cònđen tối và lắng nghe sự yên tĩnh bên ngoài và bên trong tâm nàng. Tiếng tụngkinh của chú Pháp Đăng không còn nữa, nhưng sự thanh tịnh vẫn còn, và cảmgiác an lạc lại bắt đầu trở lại. Huyền Trân bất giác cảm thấy vui mừng, và trongđêm tối nàng mỉm cười. Nụ cười thật mầu nhiệm. Nụ cười đến một cách bấtngờ. Chưa bao giờ nàng cười một nụ cười như thế. Nụ cười này chỉ có nghĩa đốivới nàng mà không có nghĩa với bất cứ một ai khác. Nàng duy trì nụ cười ấytrên môi và cảm nghe hơi thở nhè nhẹ và đều đặn của mình. Nàng tự dặn làđừng đánh mất giây phút an lạc quý báu này trong những hồi tưởng và lo sợ vẫnvơ. Có hai tiếng bảng của chú Pháp Đăng vọng lên. Hai tiếng bảng rành rọt vànghiêm trang như một hiệu lệnh. Huyền Trân từ từ đứng dậy. Trời đã tờ mờsáng. Nàng mở cửa liêu bước vào tổ đường. Chú pháp Đăng đã dọn cháo sángtrên bàn. Chú lễ phép: - Mời lệnh bà dùng cháo sáng. Ăn cháo xong chúng ta sẽ khởi hành lên amĐỉnh Trú. Huyền Trân ngồi vào chiếc ghế gỗ. Trên bàn, trước mặt nàng, có một bátcháo gạo đỏ nấu đặc, một đĩa dưa cải, một chén nước tương và một đôi đũa.Chú Pháp Đăng ngồi phía bên kia bàn và trước mặt chú cũng có từng ấy thứ.Chú chắp tay mật niệm rồi nâng bát cháo lên ăn thật thong thả và im lặng.Huyền Trân bắt chước chú nàng cầm đũa và ăn cháo một cách thật thong thả vàim lặng. Bát cháo gạo đỏ sao mà ăn ngon lành đến thế, nàng nghĩ. Chú tiểu ănwww.phuonghong.com 31 www.taixiu.comTác Giả: Thích Nhất Hạnh AM MÂY NGỦxong, lại chắp tay mật niệm rồi đi lấy cho Huyền Trân một bát nước chè. Lâuquá Huyền Trân không được uống chè tươi pha gừng. Nàng cảm thấy ấm cảbụng. Khi hai người khởi hành thì trời sáng tỏ, tuy sương vẫn còn khá dày trênchòm cây xa. Chú Pháp Đăng đưa tay chỉ cho Huyền Trân thấy ngọn đồi bêncạnh am Long Động. Chú nói: - Lệnh bà nhìn xem, quả núi này trông giống như con lân, cho nên người tathường gọi am này là am Lân. Huyền Trân đưa mắt nhìn thì quả nhiên dáng núi hình con Lân thật. nàngquay lại nhìn xuống phía trước am thì thấy dòng suối chảy giữa những gốcthông già, bên suối có những tảng đá lớn nhỏ xen nhau. Năm xưa trước ngày vềChiêm, nàng đã từng ngồi với Thượng hoàng một buổi chiều bên bờ suối và trênnhững tảng đá đó. Nàng cảm tưởng là buổi chiều hôm ấy chỉ là buổi hôm qua.Hai người theo con đường dốc sau am leo lên. Đường mòn tuy dễ đi, nhưng haingười phải vượt qua nhiều con suối. Đã có những chiếc cầu gỗ bắc qua các consuối cho nên không ai bị ướt chân. Huyền Trân đếm được cả thảy chín con suối.Qua con suối thứ chín, hai người gặp một ngọn núi chắn ngang trước mặt. Chúpháp Đăng nói về Huyền Trân đó là núi Voi Xô. Dưới chân núi có một bãi cáttrắng. Cát này chắc là do nước mưa chuyên chở từ trên núi xuống, lâu ngàythành bãi. Chú lại nói rằng mỗi khi vua Anh Tông lên núi thăm đại sĩ, ngài haydừng kiệu nơi đây để nghỉ ngơi. Chú pháp Đăng đưa Huyền Trân vượt một cánh đồi thông, leo một con dốc,rồi vượt một cánh rừng thông khác. Một hồi sau, hai người tới một dòng suốilớn. Chú tiểu nói: - Thưa lệnh bà, đây là suối Hồ Khê. Nước suối màu đỏ, lòng suối rộng. Chú Pháp Đăng cho Huyền Trân biết làsuối này phát nguồn từ trên đỉnh núi, và vì chảy qua rừng lim cho nên nước suốiđỏ ngầu. Giữa lòng suối, Huyền Trân trông thấy những hòn đá lớn. Nhìn lên,nàng thấy hàng ngàn cây thông vương cao trên núi. Đi sâu vào đồi thông, haingười tới am Thạch Thất. Am này được xây toàn bằng đá xanh lấy tại chỗ. Chú ...

Tài liệu được xem nhiều: