Danh mục

ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 3 CHƯƠNG 15

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 95.92 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ CHƯƠNG 15 : ĐÀN SƠN CHI BIÊN Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Đêm đã khuya, gió bắt đầu nổi lên trong rừng rậm, nhưng nhờ cành cây lá dày khắp bốn phía ngăn trở, sáu người cũng không bị gió thổi tới, mọi người đã ăn no, thịt rắn vẫn còn không ít, Tử Long cầm lấy lớp da rắn do Bộc Dương phơi lên đã được hong khô, cuốn lại phần thịt dư, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 3 CHƯƠNG 15 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ CHƯƠNG 15 : ĐÀN SƠN CHI BIÊN Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm GiớiĐêm đã khuya, gió bắt đầu nổi lên trong rừng rậm, nhưng nhờ cành câylá dày khắp bốn phía ngăn trở, sáu người cũng không bị gió thổi tới,mọi người đã ăn no, thịt rắn vẫn còn không ít, Tử Long cầm lấy lớp darắn do Bộc Dương phơi lên đã được hong khô, cuốn lại phần thịt dư, lạikhởi lên đống lửa, đào một hố nhỏ, bỏ thịt vào, lại lấp đống lửa lên, nhưvậy thịt rắn vẫn có thể duy trì nhiệt độ, sáng mai mọi người còn có thểăn.Tử Long cho năm người nghỉ ngơi, một mình ngồi gác đêm, phòng ngừasẽ có quái thú tập kích, lúc đầu năm người đều phản đối, nhưng TửLong biết bọn họ đều đã rất mệt, nên không để ý tới, mọi người khôngcòn cách nào đành cùng đi ngủ.Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, sáu người lại ăn phần thịt rắncòn dư buổi tối, được một đêm nghỉ ngơi hồi phục nên tinh thần mọingười cũng khôi phục lại, dập lửa tiếp tục lên đường.Rừng rậm sáng sớm sương mù lan tỏa, không khí ẩm ướt, trên lá câycòn đọng giọt sương, lả tả rơi xuống đất, bọn họ giống như đi trong cơnmưa phùn, không ngừng che đậy để không bị ướt mình.Sáu người vẫn đi về phía trước, Xà Nhị đi đầu tiên mở đường, trên câythỉnh thoảng có vài động vật nhỏ nhảy nhót, đôi khi có bầy rắn tập kíchbọn họ, đều bị phong nhận của Sở Sinh ngăn cản, nhưng bọn họ cũngkhông mang theo thịt rắn bởi vì chỉ tăng thêm sự mệt nhọc trên đườngđi, hơn nữa khắp rừng rậm đều có, không cần lo sẽ không bắt được.Đột nhiên Tử Long đột ngột dừng bước, năm người đều nghi hoặc nhìnhắn, chỉ thấy hắn đi tới phía trước vài bước, cúi người không biết nhặtlên cái gì, mấy người hiếu kỳ nhìn tới, vừa nhìn thì sắc mặt lộ ra vẻ kinhdị, ở trong tay Tử Long chính là địa đồ mà hôm qua bọn họ đã ném đi,xem ra bọn họ đã bị lạc đường, hành trình một ngày đêm cuối cùngcũng chỉ là đi lòng vòng mà thôi.Tử Long cau chặt mày, trầm tư một lát, sau đó ném địa đồ trên tayxuống, nhìn Sở Sinh và Văn Vũ nói: “ Hai người các ngươi thay phiên ởtrên không trung dò đường, như vậy có lẽ tìm được lối ra.”Sở Sinh gật đầu, hai chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lên khôngtrung, Tử Long quay đầu lại nói: “ Chúng ta đi theo hắn, tất cả cẩnthận một chút.”Mọi người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy, Sở Sinh vàVăn Vũ thay phiên nhau mỗi giờ một lần, cũng không cảm thấy quámức uể oải. Nửa ngày trôi qua, mấy người rốt cục đi tới giải đất trungương giữa rừng rậm, bước chân bọn họ cũng bắt đầu chậm lại, bởi vìcây cối nơi này sinh trưởng vô cùng tươi tốt, rất nhiều cây cối kết hợphình thành từng vách tường gỗ, điều này làm cho bọn họ phải mở mộtlỗ hổng mới tiếp tục đi tới được phía trước.Chậm rãi đi sâu vào, Tử Long cảm giác có chút không đúng, từ sau khiđi qua giải đất trung ương, hắn cũng không nhìn thấy được bất cứ tiểuđộng vật nào, ngay cả dã thú cũng không có, chu vi đều tràn ngập mộtbầu không khí quỷ dị mười phần, hắn nhíu mày, nói mọi người nên cẩnthận một chút, lại bảo Văn Vũ ở trên không trung cẩn thận quan sátkhắp nơi, Văn Vũ gật đầu, liền tra xét trong phạm vi lớn hơn.Chỉ chốc lát, Văn Vũ trở về, rơi xuống trước mặt Tử Long, sắc mặtngưng trọng, trầm giọng nói: “ Ở phía trước không xa có một đầmnước, bốn phía đầm nước không có cây cối cỏ dại, trụi lủi hoàn toàn,hẳn là do nước có vấn đề, đi qua đầm nước là có thể đến được chân núiđông phương đàn sơn.”Tử Long gật đầu, suy nghĩ một chút trầm giọng nói: “ Chúng ta có thểđi đường vòng hay không?”“ Có thể, nhưng lại phải lãng phí thêm thời gian một ngày đêm.” VănVũ tính toán cự ly, khẽ nói.“ Chúng ta cứ đi qua thôi, một đầm nước thôi mà, chúng ta không đi sờnó là được, ta cũng không muốn tiếp tục trải qua thêm một ngày đêmtrong rừng cây âm trầm này.” Lặc Cầm vừa nghe phải thêm một ngày,lập tức túm Tử Long oán giận nói.Tử Long suy nghĩ một hồi, nói: “ Cũng được, nhưng các ngươi nhấtđịnh phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên đụng vào đầm nước.”Mọi người gật đầu, Văn Vũ lại bay lên trời, dẫn đường cho mọi người,lúc này Tử Long đi phía trước, cẩn thận tìm kiếm, qua một hồi rốt cụcđi ra khỏi phiến rừng rậm, Văn Vũ cũng rơi xuống mặt đất, trước mặtlà mảnh đất trống, trên mặt đất không hề có sinh vật gì, mà rừng rậmlại tạo thành hình vòng cung vây quanh địa phương này.Tử Long nhìn mặt đất một chút, ở đây không giống như bị đầu độc, hơnnữa cấu tạo và tính chất của đất đai cứng rắn, chẳng khác gì như nhamthạch, mấy người chậm rãi bước lên phiến thổ địa, chậm rãi đi về phíatrước. Mọi người cảm giác được trong không khí có một sự ngưng trọngnặng nề, làm hô hấp của bọn họ trở nên gấp gáp, bước chân cũng trởnên chậm lại. Qua thật lâu, đầm nước xuất hiện trong tầm nhìn mọingười, Tử Long dừng bước, dặn mọi người không nên tiến tới, hắn cảmgiác ...

Tài liệu được xem nhiều: