ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ CHƯƠNG 2 : THỰC LỰC CHẤN NHIẾP CƯỜNG ĐẠI Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Trong lòng thanh niên nhân hoảng hốt, mười thị vệ bên người vốn là thị vệ thiếp thân từ lúc hắn còn nhỏ, đã đạt được cấp bậc nhị lưu, chính vì có bọn họ cùng uy danh của gia tộc, mới có thể làm cho hắn hoành hành Hán Nạp thành. Ngày hôm nay đến Thiên Cơ tửu điểm xem náo nhiệt, không nghĩ tới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 3 CHƯƠNG 2 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ CHƯƠNG 2 : THỰC LỰC CHẤN NHIẾP CƯỜNG ĐẠI Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm GiớiTrong lòng thanh niên nhân hoảng hốt, mười thị vệ bên người vốn là thịvệ thiếp thân từ lúc hắn còn nhỏ, đã đạt được cấp bậc nhị lưu, chính vìcó bọn họ cùng uy danh của gia tộc, mới có thể làm cho hắn hoành hànhHán Nạp thành. Ngày hôm nay đến Thiên Cơ tửu điểm xem náo nhiệt,không nghĩ tới lại gặp một mỹ nữ, chỉ là bên người mỹ nữ lại đi theomột nữ nhân đeo mặt nạ bạc, cũng không biết có phải là do tướng mạoxấu xí nên mới mang mặt nạ hay không, nhưng làm cho hắn nghĩ khôngra chính là, lực lượng tinh thần của nữ nhân này, cường đại như vậy,làm trong lòng hắn như có tòa núi lớn đè xuống, cảm giác khó thở khóchịu cực kỳ.Lặc Nhĩ thu lại tinh thần lực, thanh niên nhân hèn mọn chỉ cảm thấy áplực toàn thân nhẹ đi, sau đó đặt mông ngồi xuống mặt đất, mười thị vệthoạt nhìn còn hoàn hảo một ít, tiến lên dìu hắn đứng dậy, nhưng khôngcó ai dám liếc mặt nhìn nữ nhân thần bí đeo mặt nạ bạc kia.Thanh niên nhân thoáng khôi phục một ít, mắt hắn vừa chuyển, đẩy thịvệ ra, tiến lên nhẹ giọng thi lễ: “ Bản công…Tại hạ Hoàng PháchNguyên, có mắt như mù mạo phạm hai vị tiểu thư, còn thỉnh hai vị tiểuthư thứ lỗi.”Hắn đột nhiên chuyển biến làm Lặc Nhĩ nhướng mày, không biết ngườinày lại giở trò gì, mà Lặc Cầm lại nhảy ra cười nói: “ Bỏ đi bỏ đi, LặcNhĩ tỷ tỷ, ở đây không có gì vui, các ngươi cũng không đánh nhau,không có trò hay xem, chúng ta đi tìm thánh…Ngọc Long ca ca thôi.”Lặc Nhĩ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lặc Cầm, nguyên lai là tiểu nha đầunày muốn xem kịch vui thôi, trách không được lại an tĩnh trốn ở phíasau, Lặc Nhĩ vỗ mạnh lên mông Lặc Cầm cười duyên nói: “ Được rồitiểu nha đầu, chúng ta đi thôi.” Nói xong trừng mắt liếc Hoàng PháchNguyên như muốn nói, chính vì ngươi quấy rối cảm hứng của tỷ muộichúng ta, nếu không có nguyên nhân đã sớm phế ngươi đi.Hoàng Phách Nguyên bị Lặc Nhĩ trừng mắt nhất thời cảm giác toànthân phát lạnh, ánh mắt chợt lóe, cắn răng, bước về trước nhẹ giọngnói: “ Hai vị tiểu thư xin dừng bước, tại hạ đã biết sai, để bồi thường haivị tiểu thư, xin mời một bữa cơm rau dưa được không?”“ Hừ, không cần đâu, chỉ cần ngươi không tới quấy rầy Lặc Cầm muộilà được, cút đi.” Lặc Nhĩ nghiêm mặt nói.“ Lặc Nhĩ tỷ, coi như xong, hắn đều đã nhân sai rồi, tha thứ cho hắn đi.”Lặc Cầm phe phẩy cánh tay Lặc Nhĩ nói, trong mắt hiện lên một tia tinhquang, nhẹ đảo qua một góc nơi phòng khách.Lặc Nhĩ cũng không có chú ý tới thần tình của Lặc Cầm, chỉ cho rằngnàng lần đầu đi tới đại lục, không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, vìvậy mở miệng nói: “ Lặc Cầm, nhớ kỹ không nên tùy ý tin tưởng bất cứkẻ nào, những người này rất có khả năng đối với chúng ta bất lợi đó.”“ Tiểu thư không nên hiểu lầm, Phách Nguyên là thật tâm xin lỗi, monghai vị tiểu thư cho hân hạnh đón tiếp.” Hoàng Phách Nguyên cúi đầu thilễ, nhưng khi cúi đầu thì nụ cười dâm loạn lại xuất hiện, ngẩng đầu lên,lại khôi phục hình dạng sám hối.“ Nếu là hiểu lầm, những người này vây quanh chúng ta làm gì?” LặcNhĩ cười khẽ nhìn mười thị vệ, mà những thị vệ tiếp xúc ánh mắt nàngliền cúi đầu, tránh lối đi, đi tới phía sau Hoàng Phách Nguyên.Hoàng Phách Nguyên hung hăng cắn răng, trong lòng mắng to, mộtđám phế vật, đều là một đám phế vật, chỉ một nữ nhân cũng không chếtrụ được, xem lão tử sau khi về làm sao thu thập các ngươi. Nhưngtrong lòng tuy nghĩ như vậy, trên mặt cũng tươi cười nói: “ Nếu nhưvậy, tại hạ dùng rượu bồi tội, mong muốn hai vị tiểu thư đừng trách lỗitiểu nhân.” Dứt lời quay đầu hướng một người phía sau nháy mắt radấu, người kia vội vàng chạy đến quầy rót ba chén rượu, cẩn thận bưngtrở về.“ Hai vị tiểu thư nếu thật sự chịu tha thứ cho tại hạ, thì nhất định phảiuống chén rượu này, ta nghĩ tiểu thư lòng dạ rộng rãi, sẽ không ghi hậntại hạ, đúng không?” Hoàng Phách Nguyên vừa nói vừa đưa hai chénrượu tới.“ Được, nhìn ngươi thương cảm như thế sẽ không tính toán với ngươinữa.” Không đợi Lặc Nhĩ mở miệng Lặc Cầm đã tiếp nhận chén rượuuống cạn.Lặc Nhĩ vốn định ngăn cản, nhưng không kịp, Lặc Cầm đã uống vào,nhưng rượu đưa tới trước mặt, nàng vẫn chú ý động tác của nhữngngười này, cũng thấy không có gì bất thường, thấy Lặc Cầm uống, nàngcũng muốn sớm giải quyết phiền phức, nên cầm chén rượu, uống cạnsạch sẽ.“ Ha ha…Hai vị tiểu thư tửu lượng tốt lắm, tại hạ ở đây tạ ơn hai vị.”Hoàng Phách Nguyên lúc này không còn vẻ cung kính, cười lớn nói.Lặc Nhĩ cũng không chú ý, chỉ là lần đầu tiên uống rượu, vị đạo đắngchat làm cho nàng khó thể thích ứng, trong lòng chỉ muốn đi tìm TửLong nên không nghĩ gì, ngẩng đầu nói: “ Được rồi, rượu chúng ta đãuống, áy náy của ngươi chúng ta tiếp nhận, chúng ta đi.” Nói xong kéoLặc Cầm bước đi.“ Ha ha…Đi, các ngươi ...