ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ CHƯƠNG 3 : ĐÊM GIÓ LỚN, ĐÊM GIẾT NGƯỜI Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Trong lòng Tử Long buồn cười, không nghĩ tới a Đức ở trước mặt người khác cũng có bộ dáng khác, nếu như bình thường không biết thái độ làm người của hắn trong học viện, thật đúng sẽ cho rằng hắn vẫn luôn có tác phong vương tử như thế. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 3 CHƯƠNG 3 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ CHƯƠNG 3 : ĐÊM GIÓ LỚN, ĐÊM GIẾT NGƯỜI Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm GiớiTrong lòng Tử Long buồn cười, không nghĩ tới a Đức ở trước mặt ngườikhác cũng có bộ dáng khác, nếu như bình thường không biết thái độlàm người của hắn trong học viện, thật đúng sẽ cho rằng hắn vẫn luôncó tác phong vương tử như thế. Tử Long khẽ gật đầu, ánh mắt đảo quaSa Phàm, chỉ thấy hắn cau chặt mày, hình dạng như đang đăm chiêu.Ba người trở về phòng quý khách, trên bàn đã bày đầy thức ăn ngon,làm cho người ta nhìn đẹp mắt, nhưng Tử Long cũng không xem trọng,chỉ là nhắm mắt lại hít sâu một hơi, vừa cười vừa nói: “ Rượu thơmquá.”“ Đây là Thần Hi được trân cất trăm năm, đến, mời hai vị ngồi, thử xemrượu do Thiên Cơ tửu điếm chưng cất, chỉ có quý khách mới được uốngthôi.” Hoa Nạp Đức mang theo Tử Long và Sa Phàm ngồi xuống, rótrượu cho hai người, màu rượu trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi, tảnra mùi thơm ngát.“ Đế quốc có thể có hai vị cao thủ hỗ trợ, thật sự là vạn hạnh của đếquốc, mời.” Hoa Nạp Đức giơ chén rượu mời mọc.Tử Long và Sa Phàm liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt song phươngđều nhìn thấy gì đó, lần này đi tìm di chỉ hẳn là không phải trọng yếu,Hán Hoa đế quốc muốn mượn cơ hội này để lung lạc cao thủ mới là thậtsự. Hiện tại Tử Long đã làm tộc trưởng, không có khả năng hiệu lực choHán Hoa đế quốc, cho dù là trước kia, hắn cũng sẽ không. Thêm vào đếquốc sẽ chỉ là một sự ràng buộc, có thể làm cho hắn mất đi tự do, nóivậy, còn nhắc chi tới việc đột phá hạn chế của ám sư.Mà Sa Phàm cũng không nói gì, Tử Long rất hiểu hắn, vô luận là thếlực nào, hoặc là đế quốc, cũng không khả năng lưu hắn, tuy rằng haingười ở cùng một chỗ thời gian rất ngắn, nhưng làm bằng hữu duynhất, điểm này Tử Long là rõ ràng.Hoa Nạp Đức thấy hai người không nói lời nào, chỉ yên lặng uống cạnchén rượu, không khỏi mỉm cười, nói: “ Lần này đế quốc tụ tập hơnmười cao thủ, đều có vương cấp bậc, ngày mai bọn họ sẽ ở ngoài badặm thành đông gặp nhau, sau đó xuất phát đi phương đông đàn sơn,đến lúc đó hai vị cũng không nên đến muộn.”“ Đó là đương nhiên, nhưng không biết Hoa Nạp Đức tiên sinh có thể đitrước hay không.” Sa Phàm nhàn nhạt cười nói.“ Ba người chúng ta vừa gặp như đã quen, gọi tiên sinh có phải quá xacách hay không, hai vị gọi a Đức là tốt rồi, Sa huynh, Ngọc Long huynh,được chứ?” Hoa Nạp Đức không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sa Phàm,đổi lời hỏi khác.“ Được rồi, a Đức, khi ta thấy Ngọc Long huynh, thì có một loại cảmgiác như bạn tri kỷ, nào, chúng ta lại uống một chén.” Sa Phàm cũngnâng ly uống một ngụm.“ Nga? Thật là vinh hạnh, ta đây kính nhị vị huynh đệ một chén.” TửLong đưa ly rượu uống cạn, sau đó nhìn Hoa Nạp Đức nói: “ A Đức, tanghĩ hỏi ngươi một việc.”“ Ngọc Long, có chuyện gì cứ nói.” Hoa Nạp Đức cười nói.“ Không biết Hoàng Phách Nguyên kia, là thứ gì vậy?”“ Hắn? Là con trai của một đại thần Hán Hoa đế quốc, một tên ác đồ ứchiếp người lương thiện, ỷ vào thế lực gia tộc, làm chuyện xấu, hơn nữacòn có mao bệnh, nữ nhân bị hắn coi trọng, bất luận là thân phận gì,hắn đều tìm tới tay, Ngọc Long huynh đệ, ngươi cần phải dặn hai muộimuội cẩn thận một chút, tên này rất âm hiểm.” Hoa Nạp Đức hunghăng nói, xem ra hắn cũng chán ghét tên này.Tử Long gật đầu, trong miệng lớn tiếng: “ Mẹ nó, cũng dám có tâm tưđụng đến muội muội của ta, còn dám dùng mê huyễn dược loại hạ lưunày, nếu không phải hiện tại chính sự quan trọng hơn, lão tử sẽ đi thiếnhắn.” Nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, thảo nào kiêu ngạo nhưvậy, nguyên lai còn có một người cha làm đại thần, nhưng mặt trời ngàymai hắn không thể nhìn thấy được nữa. Coi như là giúp a Đức, cũng đểsau này giảm bớt phiền phức, nam nhân như thế là phiền toái nhất, đốivới Tử Long mà nói, loại người sống mà không có ích thì nên trực tiếpxử lý, điều này cũng không thể trách ai, chỉ có thể trách hắn quá háosắc, hừ, trên đầu chữ sắc một cây đao.“ Chúng ta không nói việc này, làm nhiều việc ác tự nhiên sẽ có báoứng, chúng ta uống rượu.” Hoa Nạp Đức cười nhìn Tử Long, tùy ý nói,chỉ là trong mắt hắn lại lộ ra sát ý cường liệt.“ Bang” thanh âm thanh thúy vang lên, ba chén rượu chạm vào nhau,rượu lại tràn ra..Xong bữa cơm, Tử Long cáo biệt Hoa Nạp Đức cùng Sa Phàm, mậpmạp đưa hắn về phòng, lại nói Lặc Nhĩ cùng Lặc Cầm ở sát vách phòng,hơn nữa hai người cũng đã ăn cơm xong. Mập mạp đi rồi, Tử Long nhẹnhàng gõ cửa, chỉ chốc lát, cửa nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy Lặc Nhĩ đangđứng ở cửa, trên người thay bộ y phục khác, đang cười nhìn hắn chằmchằm.“ Thế nào, không cho ta đi vào sao?” Tử Long nhàn nhạt cười nói.“ Đệ đệ, ngươi đừng trách chúng ta, ta biết hôm nay đều là ta không tốt,ta nhận sai được không.” Lặc Nhĩ quyến rũ nhìn Tử Long, khôi phụcthanh âm ngọt ngào, giành nói trước.Tử Long nhẹ nhàng cười, nói: “ Sợ ta nói Lặc Cầm phải không, chuyệnnày không trách các ngươi. Nhưng có lần này giáo huấn, sau này cácngươi hẳn là nên biết làm như thế nào.”Lặc Nhĩ cười cười kéo hắn vào phòng, Lặc Cầm vẫn ngồi trên sô phakhông nhúc nhích nhìn ly nước chằm chằm, Tử Long nghi hoặc quayđầu lại nhìn Lặc Nhĩ: “ Nàng làm sao vậy?”Lặc Nhĩ thở dài, thản nhiên nói: “ Ta thế nào biết, Lặc Cầm muội chợtthành thế này, ta nói gì cũng không để ý, có thể là sợ quá cũng nên.”Nghe được thanh âm Tử Long, Lặc Cầm nhất thời quay đầu, chỉ chaumày, giống như Tử Long thiếu nợ nàng, không nói lời nào.Tử Long khẽ thở dài nói: “ Sự tình đã qua, ta không trách các ngươi,sau này cẩn thận một chút thì tốt rồi.”“ Hừ, ngươi không trách chúng ta, nhưng ta còn muốn trách ngươi,ngươi nói, vì sao mắt mở trừng trừng nhìn chúng ta uống hết ly rượu?”Lặc Cầm tức giận nói.“ Cái gì, khi đó ngươi cũng có mặt, vì sao không giúp chúng ta, ngươinói chúng ta không nên tiết lộ thân phận ...