ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 5 CHƯƠNG 8
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 90.45 KB
Lượt xem: 5
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH CHƯƠNG 8: NHU TÌNH MẬT Ý Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Lưu Ích Manh quay đầu nhìn thấy dung mạo hiện tại của Tử Long, không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàng nhặt lên chiếc lá xanh, nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã đến rồi, có việc gì muốn ta làm sao?” Tử Long chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống ghế, đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 5 CHƯƠNG 8 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH CHƯƠNG 8: NHU TÌNH MẬT Ý Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm GiớiLưu Ích Manh quay đầu nhìn thấy dung mạo hiện tại của Tử Long,không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàngnhặt lên chiếc lá xanh, nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã đến rồi, có việc gìmuốn ta làm sao?”Tử Long chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống ghế, đôi mắt lẳng lặngnhìn nàng, hình dạng tiều tụy của nữ tử trước mặt vẫn không che giấuđược khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, làm trong lòng hắn chợt thấythương tiếc, hít sâu một hơi, Tử Long mở miệng nhẹ giọng nói: “ Vì saongươi đến Khải Minh đế quốc, trong Hán Hoa đế quốc xảy ra việc gì?”Lưu Ích Manh cười khổ, than nhẹ một tiếng, nhìn mái tóc đỏ của TửLong, đôi mày trắng, cùng đôi mắt thâm thúy như biển rộng, chậm rãinói: “ Ngươi thay đổi, trước đây ngươi sẽ không hỏi những chuyện dưthừa này.”Tử Long giật mình, không nghĩ tới Lưu Ích Manh lại nói những lời nàyvới hắn, bọn họ bất quá chỉ gặp qua một lần mà thôi, đồng thời cũngchưa từng nói qua một câu, vì sao bây giờ nàng lại nói ra một câu kỳ lạnhư vậy. Sau đó, Tử Long nhìn thoáng qua thủy tinh cầu phủ vải đỏtrên bàn, trong lòng thoải mái, nhưng hắn thật sự đã thay đổi sao? Nhẹnhàng lắc đầu, hắn nhìn đôi mắt u buồn của nàng, nhàn nhạt cười nói: “Có thể, người, sẽ biến đổi, lúc đó ngươi chẳng phải như thế sao?”“ Ngươi thật sự thay đổi, trước đây ngươi chưa bao giờ cười, cho dùcười, cũng chỉ là có lệ mà thôi, ta thực sự rất muốn biết, trước khi ngươiđi phương bắc tuyết nguyên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì làm cho ngươithay đổi.” Lưu Ích Manh chậm rãi kéo mũ áo choàng xuống, mái tócđen nhánh thật dài lộ ra, đôi mắt màu tím đầy ôn nhu nhìn Tử Longnói.Tử Long dựa ra lưng ghế, bình tĩnh nói: “ Ngươi còn chưa trả lời câuhỏi của ta.”Lưu Ích Manh nhẹ cười, nụ cười làm mật thất âm u trở nên ấm áp, đíchxác, từ khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Tử Long, trong lòng củanàng cũng chưa từng bình tĩnh qua, luôn luôn lơ đãng nhớ tới cặp mắt ubuồn kia, trong một lần vô ý nắm bắt được tinh thần lực của Tử Long,đã trở thành sự ký thác cho nội tâm trống rỗng của nàng, nàng thà rằngkhông ăn không ngủ, cũng chỉ muốn canh giữ bên thủy tinh cầu, nhìntừng cử động của Tử Long, cho dù hắn ăn mặc trang phục quê mùa,làm ra cử động khiến người ta khinh thường, nhưng ở trong mắt củanàng đều là những sự biểu hiện hoàn mỹ.Nhưng khi thân ảnh làm nàng ngày đêm hồn khiên mộng nhiễu, dầndần tiêu thất bên trong một cánh đồng tuyết mênh mang, lòng của nàngđột nhiên tuôn ra từng trận chua xót khổ sở, trong cuộc sống lúc đó, vôsố lần sưu tầm, nhưng cũng không hề có hồi âm, tinh thần lực tiêu haosạch sẽ cũng không có được tin tức gì làm cho nàng vui mừng. Chẳngbao lâu sau, khi nàng cho rằng hắn cứ như vậy mà tiêu thất trên đời,thế là từng đêm nàng đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, nước mắt ước đẫmgối, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng nàng, có thể, cả cuộc đời này nàngkhông còn cơ hội gặp lại đôi mắt thâm thúy kia nữa, ý nghĩ như vậy làmnàng phải buông tha sự ràng buộc trong lòng, đưa gương mặt quenthuộc chôn sâu vào tận sâu trong nội tâm, chỉ là, thỉnh thoảng đôi mắtkia lại xuất hiện trong tâm trí nàng, không sao quên được.Làm Lưu Ích Manh không nghĩ tới chính là, sau khi nàng đi tới KhảiMinh đế quốc, không ngờ lại nhận được một chiếc lá xanh khắc hìnhrồng, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lá, lập tức liền bật lên khỏighế, chụp vai Tả Chấn Lôi liều mạng lắc mạnh, hỏi Tử Long đang ởđâu, lúc này rốt cục đã nhìn thấy hắn, đột nhiên trong lòng an tĩnhkhông gì sánh được, không kích động như trong tưởng tượng của nàng,có thể thấy được hắn bình an, chính là chuyện nàng mong muốn nhấttrong lòng mình.Gương mặt trắng nõn của Lưu Ích Manh tràn ngập vẻ tươi cười nhìnTử Long, ánh mắt thủy chung không hề rời khỏi gương mặt của hắn,rất sợ lỡ mình không chú ý, hắn sẽ tiêu thất trong tầm mắt của mình,nhẹ nhàng vuốt tóc, ôn nhu nói: “ Nhìn thấy ngươi thật tốt, không có gìquan trọng hơn nữa.”Tử Long cau mày, thấy sắc mặt không ngừng biến ảo của Lưu ÍchManh, trong lòng chợt run lên, hắn biết từng cử động của mình đều bịnàng nhìn thấy, may là trong thủy tinh cầu chỉ hiện hình ảnh chứ khônghiện thanh âm, hơn nữa hắn cũng không cảm giác có sự ác ý, bên trongngữ khí của nàng hắn nghe ra sự quan tâm tha thiết, nhưng hiện tạikhông phải lúc nói những lời này, hắn giả vờ không nghe lại hỏi lầnnữa: “ Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao ngươi đi tới KhảiMinh đế quốc, có phải người kia vẫn không chịu buông tha đòi giếtngươi, hơn nữa còn có người tiếp nhận sự ủy thác của hắn.”“ Đích xác, ngươi đoán được rồi, nhưng hiện tại những thứ này khôngcòn trọng yếu, có chuyện gì ta có thể giúp được ngươi không?” Lưu ÍchManh thảm đạm cười, cúi đầu nhẹ g ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 5 CHƯƠNG 8 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH CHƯƠNG 8: NHU TÌNH MẬT Ý Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm GiớiLưu Ích Manh quay đầu nhìn thấy dung mạo hiện tại của Tử Long,không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàngnhặt lên chiếc lá xanh, nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã đến rồi, có việc gìmuốn ta làm sao?”Tử Long chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống ghế, đôi mắt lẳng lặngnhìn nàng, hình dạng tiều tụy của nữ tử trước mặt vẫn không che giấuđược khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, làm trong lòng hắn chợt thấythương tiếc, hít sâu một hơi, Tử Long mở miệng nhẹ giọng nói: “ Vì saongươi đến Khải Minh đế quốc, trong Hán Hoa đế quốc xảy ra việc gì?”Lưu Ích Manh cười khổ, than nhẹ một tiếng, nhìn mái tóc đỏ của TửLong, đôi mày trắng, cùng đôi mắt thâm thúy như biển rộng, chậm rãinói: “ Ngươi thay đổi, trước đây ngươi sẽ không hỏi những chuyện dưthừa này.”Tử Long giật mình, không nghĩ tới Lưu Ích Manh lại nói những lời nàyvới hắn, bọn họ bất quá chỉ gặp qua một lần mà thôi, đồng thời cũngchưa từng nói qua một câu, vì sao bây giờ nàng lại nói ra một câu kỳ lạnhư vậy. Sau đó, Tử Long nhìn thoáng qua thủy tinh cầu phủ vải đỏtrên bàn, trong lòng thoải mái, nhưng hắn thật sự đã thay đổi sao? Nhẹnhàng lắc đầu, hắn nhìn đôi mắt u buồn của nàng, nhàn nhạt cười nói: “Có thể, người, sẽ biến đổi, lúc đó ngươi chẳng phải như thế sao?”“ Ngươi thật sự thay đổi, trước đây ngươi chưa bao giờ cười, cho dùcười, cũng chỉ là có lệ mà thôi, ta thực sự rất muốn biết, trước khi ngươiđi phương bắc tuyết nguyên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì làm cho ngươithay đổi.” Lưu Ích Manh chậm rãi kéo mũ áo choàng xuống, mái tócđen nhánh thật dài lộ ra, đôi mắt màu tím đầy ôn nhu nhìn Tử Longnói.Tử Long dựa ra lưng ghế, bình tĩnh nói: “ Ngươi còn chưa trả lời câuhỏi của ta.”Lưu Ích Manh nhẹ cười, nụ cười làm mật thất âm u trở nên ấm áp, đíchxác, từ khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Tử Long, trong lòng củanàng cũng chưa từng bình tĩnh qua, luôn luôn lơ đãng nhớ tới cặp mắt ubuồn kia, trong một lần vô ý nắm bắt được tinh thần lực của Tử Long,đã trở thành sự ký thác cho nội tâm trống rỗng của nàng, nàng thà rằngkhông ăn không ngủ, cũng chỉ muốn canh giữ bên thủy tinh cầu, nhìntừng cử động của Tử Long, cho dù hắn ăn mặc trang phục quê mùa,làm ra cử động khiến người ta khinh thường, nhưng ở trong mắt củanàng đều là những sự biểu hiện hoàn mỹ.Nhưng khi thân ảnh làm nàng ngày đêm hồn khiên mộng nhiễu, dầndần tiêu thất bên trong một cánh đồng tuyết mênh mang, lòng của nàngđột nhiên tuôn ra từng trận chua xót khổ sở, trong cuộc sống lúc đó, vôsố lần sưu tầm, nhưng cũng không hề có hồi âm, tinh thần lực tiêu haosạch sẽ cũng không có được tin tức gì làm cho nàng vui mừng. Chẳngbao lâu sau, khi nàng cho rằng hắn cứ như vậy mà tiêu thất trên đời,thế là từng đêm nàng đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, nước mắt ước đẫmgối, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng nàng, có thể, cả cuộc đời này nàngkhông còn cơ hội gặp lại đôi mắt thâm thúy kia nữa, ý nghĩ như vậy làmnàng phải buông tha sự ràng buộc trong lòng, đưa gương mặt quenthuộc chôn sâu vào tận sâu trong nội tâm, chỉ là, thỉnh thoảng đôi mắtkia lại xuất hiện trong tâm trí nàng, không sao quên được.Làm Lưu Ích Manh không nghĩ tới chính là, sau khi nàng đi tới KhảiMinh đế quốc, không ngờ lại nhận được một chiếc lá xanh khắc hìnhrồng, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lá, lập tức liền bật lên khỏighế, chụp vai Tả Chấn Lôi liều mạng lắc mạnh, hỏi Tử Long đang ởđâu, lúc này rốt cục đã nhìn thấy hắn, đột nhiên trong lòng an tĩnhkhông gì sánh được, không kích động như trong tưởng tượng của nàng,có thể thấy được hắn bình an, chính là chuyện nàng mong muốn nhấttrong lòng mình.Gương mặt trắng nõn của Lưu Ích Manh tràn ngập vẻ tươi cười nhìnTử Long, ánh mắt thủy chung không hề rời khỏi gương mặt của hắn,rất sợ lỡ mình không chú ý, hắn sẽ tiêu thất trong tầm mắt của mình,nhẹ nhàng vuốt tóc, ôn nhu nói: “ Nhìn thấy ngươi thật tốt, không có gìquan trọng hơn nữa.”Tử Long cau mày, thấy sắc mặt không ngừng biến ảo của Lưu ÍchManh, trong lòng chợt run lên, hắn biết từng cử động của mình đều bịnàng nhìn thấy, may là trong thủy tinh cầu chỉ hiện hình ảnh chứ khônghiện thanh âm, hơn nữa hắn cũng không cảm giác có sự ác ý, bên trongngữ khí của nàng hắn nghe ra sự quan tâm tha thiết, nhưng hiện tạikhông phải lúc nói những lời này, hắn giả vờ không nghe lại hỏi lầnnữa: “ Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao ngươi đi tới KhảiMinh đế quốc, có phải người kia vẫn không chịu buông tha đòi giếtngươi, hơn nữa còn có người tiếp nhận sự ủy thác của hắn.”“ Đích xác, ngươi đoán được rồi, nhưng hiện tại những thứ này khôngcòn trọng yếu, có chuyện gì ta có thể giúp được ngươi không?” Lưu ÍchManh thảm đạm cười, cúi đầu nhẹ g ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Truyện hay tuyển tập truyện nước ngoài truyện chọn lọc những tác phẩm của Ẩn Nặc Trần Hiêu Ám sư thần thoạiGợi ý tài liệu liên quan:
-
2 trang 46 0 0
-
3 trang 36 0 0
-
Truyện ngắn Con tàu trắng: Phần 1
253 trang 30 0 0 -
2 trang 27 0 0
-
10 trang 27 0 0
-
4 trang 27 0 0
-
11 trang 25 0 0
-
Truyện ma Sự suy tàn của ngôi nhà acsơ
8 trang 25 0 0 -
2 trang 23 0 0
-
8 trang 22 0 0
-
3 trang 21 0 0
-
18 trang 21 0 0
-
Đồ hâm! Tớ chỉ cần cậu bên cạnh tớ
6 trang 21 0 0 -
Truyện ngắn Con tàu trắng: Phần 2
314 trang 21 0 0 -
49 trang 21 0 0
-
10 trang 20 0 0
-
Tưởng em là tiểu thư nhà giàu, hóa ra chỉ ở phòng trọ
4 trang 20 0 0 -
3 trang 19 0 0
-
Em thích chị rồi đấy, không đùa đâu
11 trang 19 0 0 -
4 trang 19 0 0