ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 8 : THẾ LỰC SIÊU CƯỜNG CHƯƠNG 2 : HUNG TINH (HẠ) Người dịch: Dạ Yên Chi Nguồn: Kiếm Giới “ Ha ha…đâu có, đâu có.” Chấp pháp sư kia nghe được Tử Long gọi hắn là đại nhân, không khỏi cười to, đôi mắt cũng khép kín, trên mặt còn hiện lên nếp nhăn không hợp với tuổi tác hắn. Chấp pháp sư kia mang theo Tử Long, đi tới hướng phòng khách, trên đường còn nói: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 8 CHƯƠNG 2 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 8 : THẾ LỰC SIÊU CƯỜNG CHƯƠNG 2 : HUNG TINH (HẠ) Người dịch: Dạ Yên Chi Nguồn: Kiếm Giới“ Ha ha…đâu có, đâu có.” Chấp pháp sư kia nghe được Tử Long gọihắn là đại nhân, không khỏi cười to, đôi mắt cũng khép kín, trên mặtcòn hiện lên nếp nhăn không hợp với tuổi tác hắn.Chấp pháp sư kia mang theo Tử Long, đi tới hướng phòng khách, trênđường còn nói: “ Hôm nay ta cũng có xem dũng sĩ so đấu, tiên sinh cóthực lực phi phàm, một quyền đánh bại Hứa Tuyền, tại hạ thật sự là rấtước ao.”Tử Long là một trong sáu người tham dự tranh đoạt Ngọc Nghĩ, ý nghĩahắn cũng có thể thành công. Chấp pháp sư này cũng là người hiểu lý,nắm cơ hội này mà nịnh bợ Tử Long.“ Đại nhân quá khen, ai chẳng biết chấp pháp sư của Hán Hoa đế quốcthực lực cường đại, có thể trở thành chấp pháp sư là mộng tưởng của võgiả, phải là ta ước ao mới đúng.” Trong mắt Tử Long hiện lên một đạotinh mang, vừa cười vừa nói.“ A ha cáp, Tử Long huynh đệ nói không sai, thực lực của Hán Hoa đếquốc cường thịnh, có khả năng bồi dưỡng ra những chấp pháp sư nhưchúng ta. Nếu như Tử Long huynh muốn tham gia, thì phải dùng toànlực lấy được Ngọc Nghĩ Noãn…” Chấp pháp sư kia nghe Tử Long nóivậy liền vui vẻ vô cùng, ngay cả xưng hô cũng trở nên thân thiết.“ Ách, tuy rằng ta cũng muốn, chỉ là…thực lực của đối thủ cũng khôngkém, chỉ tính là Bách Quân…” Tử Long cố ý dừng lại, nặng nề thở dàinói: “ Không biết đại nhân có biết lai lịch của người này không?”Vấn đề này hiển nhiên mới là trọng điểm mà Tử Long muốn hỏi. Nhưnghắn không nghĩ tới chấp pháp sư này đối với hai chữ Bách Quân lại cóphản ứng lớn như vậy, khuôn mặt đang tươi cười nhất thời ngưng lại,thần sắc cũng có vẻ thập phần hoảng loạn, rõ ràng chỉ nói một câu chocó lệ: “ Cái này…ta không rõ ràng lắm, tiên sinh đi nhanh đi, tổngtướng đại nhân còn đang chờ ngươi đó.” Nói xong cũng không để ý tớiTử Long, nhanh chân đi về phía trước.Cẩn thận tỉ mỉ như Tử Long, đương nhiên không thể không nhìn thấythân hình hắn run lên nhè nhẹ, chỉ là không nghĩ tới với tên của mộtngười lại làm cho hắn sợ hãi đến như thế. Hơn nữa theo phản ứng củanhững người khác đối với Bách Quân, xem ra người này cũng khôngđơn giản. Theo lẽ thường mà nói, một nhân vật như vậy hẳn là phải nổitiếng khắp đại lục. Vì sao lại đến tham gia dũng sĩ so đấu?Chốc lát sau, Tử Long đi tới tiểu lâu gặp Nam Vinh Diệu. Lúc này NamVinh Diệu đang ngồi một mình trong đại sảnh, cầm một chén trà, lẳnglặng chờ Tử Long đến.Chấp pháp sư kia đưa Tử Long vào liền lui xuống. Tử Long một mìnhđi vào phòng khách, Nam Vinh Diệu tươi cười nhìn hắn: “ Tử Longthành chủ, ngài đến đây sao không thông tri thuộc hạ một tiếng, làm hạithuộc hạ không nhận ra ngài, có gì chậm trễ mong bao dung, nhưngthuộc hạ không nghĩ tới ngài lại tham gia một cuộc dũng sĩ so đấu nhonhỏ như vậy.”Nghe được Nam Vinh Diệu tự xưng thuộc hạ, Tử Long thoáng sửng sốt,lập tức nghĩ tới là Nam Vinh Diệu cho người điều tra hắn, đã biếtchuyện của La Nhuận thành. Nhưng chỉ là như thế cũng không đủ chomột vị tổng tướng chấp pháp sư cung kính đối với hắn như vậy. TửLong âm thầm cảnh giác, nhưng nét mặt biểu lộ vẻ xấu hổ, nở nụ cườinói: “ Ta chỉ là vô tình hứng khởi, lại làm cho đại nhân thêm phiềnphức, nghĩ không ra tin tức của đại nhân linh thông như vậy.” Làm mộtthành chủ mà lại mặc kệ thành thị của mình, chạy đến tham gia dũng sĩso đấu, đích xác là không còn gì để nói.Nam Vinh Diệu vội vã mời Tử Long ngồi xuống, tự mình rót trà, nhấtthời hương trà phiêu tán ra, làm cho người ta có một loại cảm giác thầnthanh khí sảng: “ Tử Long thành chủ, lần này lấy trứng Ngọc Nghĩ tanghĩ ngài không nên tham gia, thật sự là quá nguy hiểm, vạn nhất ngàixảy ra điều gì ngoài ý muốn, thuộc hạ thật sự khó ăn nói với nhị côngtử.”Nguyên lai hắn là thuộc hạ của Hoa Nạp Đức, vậy cũng khó trách.Sụp mắt nhìn chén trà nóng, Tử Long cũng không trả lời Nam VinhDiệu, trầm giọng hỏi: “ Ngươi họ Nam Vinh, vậy có biết người tên NamVinh Ngọc?”Nam Vinh Diệu ngẩn ra, lập tức nghi hoặc hỏi: “ Sao ngài biết tục danhcủa mẫu thân thuộc hạ?”“ Nga, nguyên lai là mẫu thân của ngươi, chẳng lẽ ngươi theo họ mẹ?”Không ngờ Nam Vinh Ngọc lại là nữ nhân, nếu Nam Vinh Diệu là contrai của Nam Vinh Ngọc, Tử Long cũng không vội vã tìm Nam VinhNgọc, chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì sao hắn lại mang họ Nam Vinh.“ Đúng vậy. Về nguyên nhân, thứ lỗi thuộc hạ không thể nói, mongthành chủ tha thứ.” Nam Vinh Diệu thở dài, có chút buồn bã nói.Tử Long hơi gật đầu, đây là chuyện gia đình người khác, nếu người takhông muốn nói, cũng không nên hỏi nhiều. Nhấp một ngụm trà thơm,Tử Long nhìn hắn nói: “ Thật không giấu diếm, ta đã từng gặp NamVinh Chinh tiền bối, từ nơi hắn biết được tên của lệnh mẫu…”Không đợi Tử Long nói xong, Nam Vinh Diệu thần tình kích động h ...