ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 9 : CƯỜNG CƯỜNG LIÊN HỢP CHƯƠNG 1 : HỎA GIA ÁC NÔ Người dịch: Dạ Yên Chi Nguồn: Kiếm Giới Hình dạng kiêu ngạo ương ngạnh của thanh niên nhân làm Ngả Tuyết thoáng giận, Tử Long nắm tay, đẩy cửa xe bước xuống, Ngả Tuyết cũng đi theo sau hắn. Tử Long nhìn nam tử trước mặt, dùng thanh âm lãnh khốc nói: “
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 9 CHƯƠNG 1 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 9 : CƯỜNG CƯỜNG LIÊN HỢP CHƯƠNG 1 : HỎA GIA ÁC NÔ Người dịch: Dạ Yên Chi Nguồn: Kiếm GiớiHình dạng kiêu ngạo ương ngạnh của thanh niên nhân làm Ngả Tuyếtthoáng giận, Tử Long nắm tay, đẩy cửa xe bước xuống, Ngả Tuyết cũngđi theo sau hắn.Tử Long nhìn nam tử trước mặt, dùng thanh âm lãnh khốc nói: “ Chókhôn không cản đường.”Một câu nói làm Ngả Tuyết nhịn không được “ xì” bật cười ra tiếng.Nàng không nghĩ tới, Tử Long lại nói như vậy, thật không biết tính tìnhhắn lại như thế.Nam tử kia biến sắc, nhìn Ngả Tuyết càng thêm tức giận, ở trước mặtmỹ nữ bị làm xấu mặt, không ai tiếp thụ được, nam tử chỉ vào Tử Longlớn tiếng quát: “ Tiểu tử, ngươi dám mắng ta, ngươi chán sống có đúnghay không.”Tử Long đè nén nguyên linh lực đang rục rịch, mặt không biểu tình nói:“ Tránh ra.” Nếu như hắn không phải vì chút chuyện nhỏ này màkhông muốn giết người trước mặt Ngả Tuyết, đã sớm một chưởng bổngười này.“ Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ, ***” Nóixong hắn giơ tay đánh về phía Tử Long.Tử Long cau mày, quát một tiếng: “ Cút.” Khí thế dâng trào mãnh liệttrong thoáng chốc mở ra. Nam tử kia phảng phất như có mãnh thúđang đứng trước mặt, làm hắn bật lui ba bước, chân mềm nhũn, ngãngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, trong lòng sợ hãinhìn Tử Long.Lại không biết hắn lấy dũng khí từ đâu nhảy lên, chỉ Tử Long oán hậnnói: “ Ngươi giỏi…chờ.” Nói xong lấy ra một vật thể giống như một cáichén, cố sức bóp mạnh, chỉ thấy một đạo hỏa quang phóng lên cao, sauđó nổ trên không trung, hoa lửa tứ tán, hình thành một hình dạng nhưcây búa ngắn.Tử Long cũng không rời đi, nhìn chăm chú vào nam tử đang run rẩy,muốn xem hắn muốn làm gì.Chỉ thoáng chốc, từ đại lộ vọt tới một đám người, Tử Long nhìn lướtqua, đại khái hơn năm mươi người, những người này cũng mặc y phụcmàu đen, chỉ là trong tay cầm búa ngắn, mỗi người đều có một loại khíthế tương đồng, đó là một loại sát khí gần bạo phát đầy áp lực.Trong tiếng bước chân đều nhịp của bọn họ, hiện rõ là một đoàn độithật hoàn mỹ, vô cùng ăn ý nhuần nhuyễn, ở trên người bọn họ hìnhthành một loại áp lực mà người ngoài khó đoán, nhưng lại có thể cảmnhận được. Tử Long biết, đây là một đoàn đội đồng sinh cộng tử, ở trênchiến trường chém giết rất nhiều.Nam tử kia thấy những người này đi tới, lảo đảo chạy đến bên mộtngười nhìn giống đầu lĩnh, chỉ vào Tử Long nói gì đó. Người đầu lĩnhmang theo năm mươi người vây tới, có xu thế muốn giáp công. Khi bọnhọ đi tới trước người Tử Long cùng dừng chân lại, thì có thể cảm giáccả mặt đất cũng run lên.Đầu lĩnh kia tiến đến, thân thể thẳng tắp đứng ngay trước mặt TửLong: “ Từ đâu tới đây, đi tới nơi nào, vì sao đánh người của Phủ ĐầuBang?”Nghe được ba chữ Phủ Đầu Bang, thân hình Ngả Tuyết chợt run lên,trong lòng kinh hoảng. Nàng biết rõ, Phủ Đầu Bang có năm mươi mốtngười, là một ám ảnh của Châu Lặc đế quốc. Tập đoàn sát thủ này luônhoàn thành nhiệm vụ đến một trăm phần trăm, mục tiêu của bọn hắnđều chết thảm không hề ngoại lệ. mà năm năm nay, Phủ Đầu Bang chưatừng tổn thất một người.Thủ đoạn bọn họ tàn nhẫn, thực lực cường hãn, làm ai cũng phải sợ hãi,cho dù là đế vương, cũng không dám phái quân đội bao vây tiễu trừ.Bởi vì bọn họ là những chiến sĩ từng tung hoành chiến trường xuất ngũ,không phải là những binh lính bình thường. Có người nói, dù là vươngcấp cao thủ, cũng không nhất định chạy thoát vòng vây của họ.Chỉ là, vì sao gặp phải Phủ Đầu Bang tại Hán Hoa đế quốc?“ Tránh ra.” Tử Long đứng ngay trước người Ngả Tuyết, đón nhận ánhmắt tràn ngập sát khí của người nọ, thần tình lạnh lùng nghiêm nghịkhông hề sinh ra nửa điểm biến hóa.Đứng ngay phía sau Tử Long, Ngả Tuyết rõ ràng cảm thụ được sự tựtin và kiêu ngạo trên người hắn, nàng đột nhiên cảm thấy sự lo lắng đãbiến mất vô ảnh, phảng phất ở cạnh hắn nàng thật an toàn.Người đầu lĩnh nhướng mày, những người phía sau đồng loạt nghiêngcây búa vung lên, chỉnh tề như cùng một người. Hừ lạnh một tiếng,người đầu lĩnh trầm giọng nói: “ Cho ngươi một lần cơ hội, để lại mộttay, thả ngươi rời đi.”Trong mắt Tử Long hiện lên một tia hàn quang, gằn từng chữ: “ Ta nói,tránh ra.”Đón lấy ánh mắt u lãnh của Tử Long, người nọ run lên, dưới đáy lòngcó thanh âm nói cho hắn, người nam nhân nhìn như bình thường này,không dễ chọc vào.Thế nhưng, thân là đầu lĩnh Phủ Đầu Bang, hắn từng bao giờ chịu quasự uy hiếp như vậy? Dù là đế vương nhìn thấy bọn họ, cũng phải nể baphần tình, mà cử động của Tử Long, tuyệt đối là khiêu khích sự uynghiêm của hắn. Một cỗ lửa giận dâng lên làm hắn quên đi sự cảnh cáocủa bản năng, quên đi Phủ Đầu Bang cường đại là nhờ vào ngưng kếtlực lượng tập thể.Bị tình cảm phẫn nộ sai khiến, người đầu lĩnh quát to một tiếng: “Muốn chết.” Một cây búa sắc bén hướng tới cổ Tử Long chém tới, chỉ làcây búa còn cách Tử Long ba thốn thì dừng lại tại không trung, mộtbàn tay đã nắm cứng cổ tay hắn, làm hắn cũng không còn động đậyđược chút nào.Thanh âm lần thứ hai truyền ra: “ Nhường, hay không?”Người đầu lĩnh cảm giác cổ tay bị nắm cứng, một tia lực lượng tuôn vàotrong cơ thể hắn, ức chế nguyên chân của hắn. Thế nhưng một người cókhả năng lãnh đạo Phủ Đầu Bang, làm sao cam tâm bị khống chế. Hắnhung hăng nhịn xuống sự đau đớn, lần thứ hai vung tay trách đánh tớingực Tử Long.Tử Long không còn kiên trì, tay chuyển mạnh, “ a…” người đầu lĩnhkêu thảm thiết một tiếng, cây búa trong tay ầm ầm rơi xuống đất, cổ tayphải của hắn đã bị Tử Long bẻ gãy, máu tươi nhiễm ướt y phục hắn,nhìn thấy cả xương cốt trắng bệch.Ngả Tuyết nhìn thấy sắc mặt trắng xanh, nói không nên lời. Mà nhữnghắc y nhân nghe tiếng kêu thảm của đầu lĩnh, không khỏi kinh hô: “Lão đại.” Lập tức, năm mươi người cùng vung búa, hướng tới Tử Long.Người đầu lĩnh bất chấ ...