Danh mục

ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 9 CHƯƠNG 3

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.60 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 9 : CƯỜNG CƯỜNG LIÊN HỢP CHƯƠNG 3 : BÊN ĐƯỜNG DÂM LOẠN Người dịch: Nhóm Lạc Hồng Nguồn: Kiếm Giới Khoé miệng của người nam tử vẫn lộ ra tiếu ý như cũ, giống như hắn đang cười cả thế gian. Thế nhưng, vô luận là ai nhìn vào con mắt của người nam tử phía đối diện này, trong lòng đều không khỏi dâng lên một tia hàn ý.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 9 CHƯƠNG 3 ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 9 : CƯỜNG CƯỜNG LIÊN HỢP CHƯƠNG 3 : BÊN ĐƯỜNG DÂM LOẠN Người dịch: Nhóm Lạc Hồng Nguồn: Kiếm GiớiKhoé miệng của người nam tử vẫn lộ ra tiếu ý như cũ, giống như hắnđang cười cả thế gian. Thế nhưng, vô luận là ai nhìn vào con mắt củangười nam tử phía đối diện này, trong lòng đều không khỏi dâng lênmột tia hàn ý. Con mắt của người nam nhân này, lạnh lùng như băng,không thể tìm ra một tia nhân tính trong ánh mắt đó, nhãn thần trànngập một khí sắc âm hiểm, thậm chí khi đối diện vào ánh mắt đó, điềuđầu tiên người ta liên tưởng đến chính là mãng xà, loại lãnh huyết này,khí thế nguy hiểm này, giống như là động vật săn mồi.Ánh mắt của hắn nhìn về Hoả Dĩnh Chước cùng Tiêu Vĩ, khiến cho haingười hoảng sợ, nhịn không được rùng mình một cái.Cuối cùng thì đây cũng là Hoả phủ, Hoả Dĩnh Chước cố lấy dũng khíbước lên phía trước một cái, ánh mắt không dám đối diện, do dự hỏi:“Ngươi là ai? Sao dám cả gan xông vào Hoả phủ? Người….”Người nam tử kia bình thản nói: “Không nên gọi người, bọn họ đều ngủsay rồi!”. Sau đó, liền không thèm để ý đến Hoả Dĩnh Chước, ánh mắtchuyển dời về phía Chu Giai nói tiếp: “Thế nào, đã nghĩ xong chưa, cơhội chỉ có một lần, tuy nhiên, ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, bán linh hồncho ta, nghĩa là ngươi hoàn toàn thuộc về ta, những chuyện mà ta yêucầu, hết thảy ngươi đều phải tuân theo.”Phẫn hận nhìn thoáng qua Tiêu Vĩ, Chu Gia vươn lưỡi kiều, liếm vếtmáu nơi khoé miệng, cười quyễn rũ nói: “Giết hắn, linh hồn của ta, baogồm cả thân thể ta, đều là của ngài.”Người nam tử mãn nguyện nhìn Chu Giai, “Đã như vậy, ngươi cũngnên biết tên chủ nhân vĩ đại của mình, nhất định phải ghi nhớ cho kỹ,chủ nhân vĩ đại của ngươi tên là Tư Cách Lặc Minh, vĩnh viễn nhớ chokỹ cái tên này, và phải nhớ thân phận của mình, chính là nô tỳ của ta.Từ lúc này phải thay đổi cách xưng hô, ngươi theo ta nhiều thì sẽ pháthiện, quyết định ngày hôm nay của ngươi, tất cả đều là đáng giá.” Dứtlời, Tư Cách Lặc Minh huy động bàn tay phải. Chu Giai chỉ cảm thấytrong đầu xuất hiện một tia tinh thần lực của hắn đang bành trướng,đồng thời, trong đầu nàng cũng xuất hiện một chút hình ảnh cực kỳ xấuxa, khiến cho hai má nàng đỏ ửng.Hắc hắc, thốt ra hai tiếng cười, Tư Cách Lặc Minh cảnh cáo nói:“Không nên có bất luận cái ý niệm phản kháng gì trong đầu, chỉ cần taxảo lộng một chút, thân thể cùng linh hồn của ngươi, đều tan thành trobụi, hảo hảo học tập những thứ ở trong đầu, ta không cần phế vật ở bêncạnh. Còn lúc này, thỉnh cầu của ngươi, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.”Tư Cách Lặc Minh vừa nói vừa vỗ vỗ con chuột bạch trên vai. Chợtnghe “ oanh” một tiếng, trên ngực Tiêu Vĩ không biết từ lúc nào đã xuấthiện một cái lỗ thủng lớn, trái tim của hắn chớp mắt đã bị đoạt mất.Nhìn thấy một màn như vậy, mồ hồi trên trán của Hoả Dĩnh Chướckhông ngừng chảy ra, đọng trên da mặt béo phì của hắn, mà Chu Giaitiếu ý càng thêm dày đặc, đứng lên, ngúng ngẩy chiếc eo, đi tới trướcmặt Tư Cách Lặc Minh, chậm rãi quỳ xuống, nũng nịu nói: “ Chủ nhânvĩ đại của ta, nô tỳ còn muốn khẩn cầu một tâm nguyện nữa, xin ngườihãy giết chết cái tên Hoả Dĩnh Chước bộ dạng đạo mạo này, cùng vớingười được gọi là Ngọc Long kia.”Tư Cách Lặc Minh âm trầm cười, cúi người đỡ lấy cằm của Chu Giai,gật đầu nói: “Không sai, ngươi học rất nhanh, chỉ cần sửa sang lại yphục trên người thêm một chút, sau này ta sẽ hảo hảo dậy dỗ ngươi,ngày hôm nay chỉ đến đây thôi. Yên tâm, tất cả mọi người trong gia phủnày, đều phải chết, bất quá, không phải lúc này.” Lập tức hắn đứngthẳng, nhìn về phía Hoả Dĩnh Chước, cuồng ngạo nói: “Nói cho TửLong, nga, người mà theo như lời các ngươi gọi là Ngọc Long, chờ đếnkhi hắn hồi phục, thì may ra hắn mới có tư cách để ta động thủ giết hắn,hắc hắc… Ha ha…”Dáng vẻ bệ vệ cùng thần thái kiêu ngạo, mang theo tiếng cười vang vọngkhắp chung quanh bên trong nội viện, Tư Cách Lặc Minh liếc mắt nhìnChu Giai, sau đó nghênh ngang tiêu sái rời đi. Nhìn bóng lưng bọn họ lykhai, Hoả Dĩnh Chước thở ra một hơi thật dài….Mà ở một… gian phòng khác bên trong nội viện, Ba Ba giật mình tỉnhgiấc trong cơn ngủ say, bay đến phía trước cửa sổ, chau mày nhìn vềphương hướng biệt viện của Hoả Dĩnh Chước.Ngả Tuyết chăm sóc ở bên cạnh Tử Long, nhìn thấy bộ dạng khácthường, không lý giải nổi đành hỏi theo: “Làm sao vậy? Chuyện gì xảyra?”Ba Ba đứng trước cửa sổ ngó nghiêng một trận, liền xoay người trở lạigiường, nằm ở bên cạnh Tử Long, ẫm ờ không cho là đúng, nói: “Khôngcó gì, chỉ là một vở hài kích nhảy nhót mà thôi.” Nói xong, liền nhắmhai mắt lại, dự định ngủ thêm một giấc nữa. Mà chứng kiến nhất cửnhất động của Ba Ba, Khả Tuyết có chút không thể hiểu nổi, nhìn thấyBa Ba đã ngủ, cũng không có lưu tâm nữa.Đột nhiên, trong lòng Ngả Tuyết xuất hiện một tia bất an, cảm giác hình ...

Tài liệu được xem nhiều: