Âm thanh lặng lẽ P1
Số trang: 0
Loại file: pdf
Dung lượng: 228.19 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Vừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khua loảng xoảng, tiếp theo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình: - Bà cút khỏi đây đi! Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ: - Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đến tôi!? - Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào? - Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh. Ông Thiệu Bình cay đắng: - Chỉ vì hai đứa nhỏ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Âm thanh lặng lẽ P1Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 1 V ừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khualoảng xoảng, tiếp theo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình: - Bà cút khỏi đây đi! Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ: - Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đếntôi!? - Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào? - Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh. Ông Thiệu Bình cay đắng: - Chỉ vì hai đứa nhỏ. - Ạ, ý ông muốn nói chỉ vì sự có mặt của Thiệu Vy nên ông mới ở lại đây chứ gì? Ông Thiệu Bình chợt hiểu mình đã lỡ lời, nên dịu giọng: - Ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra bà cũng nên hiểu cho tôi chứ. Bà Minh Ngọc ấm ức nói: Bấy lâu nay tôi vì tiếng cười của con trẻ mà cố quên đi tất cả. Ông Thiệu Bình thì cay đắng: - Còn tôi thì bị day dứt khổ đau. - Ông… Khoa tay, ông Thiệu Bình lắc đầu, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện: - Thôi đủ rồi, tôi muốn nghỉ mạt chút. Bà Minh Ngọc lắng lặng đi ra. Thiệu Vy cũng nhanh chân lánh mặt về phòngmình. - Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao cô chẳng biết tí gì về quá khứ của mẹ chamình. Từ nhỏ đến lớn chị em của cô chỉ biết sống trong sự giàu sang và tình thươngyêu vô bờ bến của cha mẹ.www.vuilen.com 1Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Tiếng cửa chị bếp vang lên: - Cô ba xuống dùng cơm. Uể oải Thiệu Vy bước xuống phong ăn với tâm trạng không vui: - Cha đâu rồi mẹ? Bà Minh Ngọc vui vẻ bảo: Cha con mệt, đang nằm nghỉ trên phòng. Thiệu Vy đứng lên: - Con lên gọi cha xuống ăn cơm với con. Bà Minh Ngọc ngăn lại: - Thôi đi con, hãy để ông ấy nghỉ một lát. Buông đũa Thiệu Vy lại nói. - Vậy con chờ cha ăn luôn. Nghiêm giọng, bà Minh Ngọc ngăn: - Không cần đâu, con ăn cơm rồi còn học bài. Không thể cãi lời mẹ, Thiệu Vy đành ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm lạnh nhạttrời qua nhanh chóng. Thiệu Vy về phòng mình mà lòng buồn rười rượi. Cô đang một mình suy nghĩ thì điện thoại reo, Thiệu Vy nhấc ống nghe: - A lô! Thiệu Vy đây! Xin lỗi... - Ối, lỗi phải gì cơ, ta đây mà. Trúc Đào đây. Vừa chóng nạnh vừa tiếp chuyện quađiện thoại, Thiệu Vy hỏi như kẻ cả: - Sao hả, có chuyện gì mà gọi giờ này? Tiếng cười của Trúc Đào vang lên trong trẻo: - Có lẽ mình phá giấc ngủ của bạn phải không? Giọng gay gắt, Thiệu Vy hỏi: - Này, có chuyện gì thì mi nên nói nhanh lên! Trúc Đào cười khì:www.vuilen.com 2Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Đúng là giọng điệu của một tiểu thư. - Mi có tin là ta cúp máy không há? Trúc Đào cuống lên: - Ê, đừng nhé! Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ mi đây, năn nỉ mi đó. Nằm vật xuống giường Thiệu Vy hỏi nhanh: - Vậy thì nói đi ta chờ nè, dài dòng mệt lắm. Trúc Đào lại rào đoán: - Liệu mi có chấp thuận hay không? Ta sợ mi từ chối! Thiệu Vy gắt lên: - Có nói hay không thì bảo, đừng có dài dòng nữa. - Mi có hứng thử cám giác mạnh không. Bật ngồi đậy, Thiệu Vy nhăn nhó mặtmày. - Cái gì? Cảm giác mạnh. Là thế nào? Trúc Đào hào hứng kể: Này biển đang có gió mạnh nên sóng cũng lớn tụi mình lướt sóng cho vui. - Rùn mình, Thiệu Vy từ chối: - Hết chuyện chơi rồi sao mà bày ra rò chơi quái ác như vậy? - Hì hì, đừng từ chối nha! Sẽ mất vui đó. - Không từ chối, nhưng mà mình không đi được. - Sao vậy hả? Thiệu Vy thở đài: - Mình đang bực mình! - Không vui à? Ai mà dám 1àm tiểu thư nhả ta bực mình như vậy chứ. Uể oải, Thiệu Vy nói với bạn, một cách dứt khoát: - Thôi, ta không nói chuyện vớí mi nữa đâu nha! Chắng kịp để cho bạn có phán ứng gì Thiệu Vy đã cúp máy. Cô nằm vật xuốnggiường...www.vuilen.com 3Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ M inh Huy cố tình chạy theo Thiệu Vy. Bóp kèn tin tin phía sau. Nhìn quakính chiếu hậu Thiệu Vy đã thấy anh. Nhưng cô vờ như không thấy. Rồi mỉmcười cho xe vọt nhanh hơn chút nữa. Minh Huy thì đâu thể chịu thua, anh ấn gathêm và đã đuổi kịp cô: Tay lái của em cũng cừ lắm! Vênh mặt Thiệu Vy cong môi: - Còn kém xa anh! Minh Huy cười cười: - Em làm gì chạy dữ thế định trốn anh hả Thiệu Vy. Lắc đầu, Thiệu Vy chối: - À, không lâu lâu em muốn tìm cảm giác mình vậy mà, có gì đâu anh. Nghe câu nói của cô mà anh phát hoảng: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Âm thanh lặng lẽ P1Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 1 V ừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khualoảng xoảng, tiếp theo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình: - Bà cút khỏi đây đi! Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ: - Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đếntôi!? - Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào? - Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh. Ông Thiệu Bình cay đắng: - Chỉ vì hai đứa nhỏ. - Ạ, ý ông muốn nói chỉ vì sự có mặt của Thiệu Vy nên ông mới ở lại đây chứ gì? Ông Thiệu Bình chợt hiểu mình đã lỡ lời, nên dịu giọng: - Ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra bà cũng nên hiểu cho tôi chứ. Bà Minh Ngọc ấm ức nói: Bấy lâu nay tôi vì tiếng cười của con trẻ mà cố quên đi tất cả. Ông Thiệu Bình thì cay đắng: - Còn tôi thì bị day dứt khổ đau. - Ông… Khoa tay, ông Thiệu Bình lắc đầu, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện: - Thôi đủ rồi, tôi muốn nghỉ mạt chút. Bà Minh Ngọc lắng lặng đi ra. Thiệu Vy cũng nhanh chân lánh mặt về phòngmình. - Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao cô chẳng biết tí gì về quá khứ của mẹ chamình. Từ nhỏ đến lớn chị em của cô chỉ biết sống trong sự giàu sang và tình thươngyêu vô bờ bến của cha mẹ.www.vuilen.com 1Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Tiếng cửa chị bếp vang lên: - Cô ba xuống dùng cơm. Uể oải Thiệu Vy bước xuống phong ăn với tâm trạng không vui: - Cha đâu rồi mẹ? Bà Minh Ngọc vui vẻ bảo: Cha con mệt, đang nằm nghỉ trên phòng. Thiệu Vy đứng lên: - Con lên gọi cha xuống ăn cơm với con. Bà Minh Ngọc ngăn lại: - Thôi đi con, hãy để ông ấy nghỉ một lát. Buông đũa Thiệu Vy lại nói. - Vậy con chờ cha ăn luôn. Nghiêm giọng, bà Minh Ngọc ngăn: - Không cần đâu, con ăn cơm rồi còn học bài. Không thể cãi lời mẹ, Thiệu Vy đành ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm lạnh nhạttrời qua nhanh chóng. Thiệu Vy về phòng mình mà lòng buồn rười rượi. Cô đang một mình suy nghĩ thì điện thoại reo, Thiệu Vy nhấc ống nghe: - A lô! Thiệu Vy đây! Xin lỗi... - Ối, lỗi phải gì cơ, ta đây mà. Trúc Đào đây. Vừa chóng nạnh vừa tiếp chuyện quađiện thoại, Thiệu Vy hỏi như kẻ cả: - Sao hả, có chuyện gì mà gọi giờ này? Tiếng cười của Trúc Đào vang lên trong trẻo: - Có lẽ mình phá giấc ngủ của bạn phải không? Giọng gay gắt, Thiệu Vy hỏi: - Này, có chuyện gì thì mi nên nói nhanh lên! Trúc Đào cười khì:www.vuilen.com 2Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Đúng là giọng điệu của một tiểu thư. - Mi có tin là ta cúp máy không há? Trúc Đào cuống lên: - Ê, đừng nhé! Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ mi đây, năn nỉ mi đó. Nằm vật xuống giường Thiệu Vy hỏi nhanh: - Vậy thì nói đi ta chờ nè, dài dòng mệt lắm. Trúc Đào lại rào đoán: - Liệu mi có chấp thuận hay không? Ta sợ mi từ chối! Thiệu Vy gắt lên: - Có nói hay không thì bảo, đừng có dài dòng nữa. - Mi có hứng thử cám giác mạnh không. Bật ngồi đậy, Thiệu Vy nhăn nhó mặtmày. - Cái gì? Cảm giác mạnh. Là thế nào? Trúc Đào hào hứng kể: Này biển đang có gió mạnh nên sóng cũng lớn tụi mình lướt sóng cho vui. - Rùn mình, Thiệu Vy từ chối: - Hết chuyện chơi rồi sao mà bày ra rò chơi quái ác như vậy? - Hì hì, đừng từ chối nha! Sẽ mất vui đó. - Không từ chối, nhưng mà mình không đi được. - Sao vậy hả? Thiệu Vy thở đài: - Mình đang bực mình! - Không vui à? Ai mà dám 1àm tiểu thư nhả ta bực mình như vậy chứ. Uể oải, Thiệu Vy nói với bạn, một cách dứt khoát: - Thôi, ta không nói chuyện vớí mi nữa đâu nha! Chắng kịp để cho bạn có phán ứng gì Thiệu Vy đã cúp máy. Cô nằm vật xuốnggiường...www.vuilen.com 3Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ M inh Huy cố tình chạy theo Thiệu Vy. Bóp kèn tin tin phía sau. Nhìn quakính chiếu hậu Thiệu Vy đã thấy anh. Nhưng cô vờ như không thấy. Rồi mỉmcười cho xe vọt nhanh hơn chút nữa. Minh Huy thì đâu thể chịu thua, anh ấn gathêm và đã đuổi kịp cô: Tay lái của em cũng cừ lắm! Vênh mặt Thiệu Vy cong môi: - Còn kém xa anh! Minh Huy cười cười: - Em làm gì chạy dữ thế định trốn anh hả Thiệu Vy. Lắc đầu, Thiệu Vy chối: - À, không lâu lâu em muốn tìm cảm giác mình vậy mà, có gì đâu anh. Nghe câu nói của cô mà anh phát hoảng: ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tiểu thuyết Truyện cười – truyện tranh Truyện du lịch truyện ma – kinh dịGợi ý tài liệu liên quan:
-
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Cẩm nang du lịch 16 điều giúp bạn an toàn khi đi du lịch
4 trang 64 6 0 -
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 62 0 0 -
Để viết một kịch bản truyện tranh?
4 trang 43 0 0 -
344 trang 43 0 0
-
2239 trang 42 0 0
-
Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh
1122 trang 41 0 0 -
Kinh Sở Tranh Hùng Ký - Huỳnh Dị
84 trang 39 0 0 -
Âm Dương Thần Chưởng - Trần Thanh Vân
256 trang 38 0 0 -
Điệu Sáo Mê Hồn - Ngọa Long Sinh
1451 trang 38 0 0 -
Truyện ngụ ngôn Bài học đâu tiên của Gấu con
1 trang 36 0 0 -
Chấn Thiên Kiếm Phổ - Độc Cô Hồng
459 trang 35 0 0 -
276 trang 32 0 0
-
Truyện kiếm hiệp Uyên Ương Đao - Kim Dung
70 trang 30 0 0 -
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung
1124 trang 29 0 0 -
Hạnh Hoa Thôn phục hận - Sơn Linh
305 trang 28 0 0 -
397 trang 28 0 0
-
315 trang 28 0 0
-
6 trang 28 0 0
-
Ngũ Hành Sinh Khắc - Ngọa Long Sinh
462 trang 28 0 0