Danh mục

Âm thanh lặng lẽ P7

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 233.08 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mẫn Thy như sất ruột lắm cô đứng ngồi không yên. Chẳng hiểu Mẫn Thanh đi đâu mà giờ nầy vẫn chưa về. Điện thoại cũng không liên lạc được. Thật là tức chết đi được. - Làm gì mà như gà mắc tóc vậy Mẫn Thy? Giật thót tim. Mẫn Thy kêu lên: - Bộ định anh định giết chết người ta sao vậy? Nheo nheo mắt nhìn cô, Trí Dũng nói như trêu. - Em mà cũng sợ vậy sao Mẫn Thy: Bậm môi, Mẫn Thy quay mặt đi nơi khác hỏi cộc lốc: - Đi đâu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Âm thanh lặng lẽ P7Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 7 M ẫn Thy như sất ruột lắm cô đứng ngồi không yên. Chẳng hiểu MẫnThanh đi đâu mà giờ nầy vẫn chưa về. Điện thoại cũng không liên lạc được.Thật là tức chết đi được. - Làm gì mà như gà mắc tóc vậy Mẫn Thy? Giật thót tim. Mẫn Thy kêu lên: - Bộ định anh định giết chết người ta sao vậy? Nheo nheo mắt nhìn cô, Trí Dũng nói như trêu. - Em mà cũng sợ vậy sao Mẫn Thy: Bậm môi, Mẫn Thy quay mặt đi nơi khác hỏi cộc lốc: - Đi đâu đấy! - Tìm em! - Tìm em. Để làm gì? - Nhớ tìm không được sao? Nhưng em không cho phép thì sao hả? - Đứng lên, đưa tay gãi đầu Trí Dũng dợm bước đi: - Vậy thì anh về! Mẫn Thy cười khúc khích: - Ngoan dữ vậy ta! Thôi, em cho ở lại đó. Trí Dũng quay lại, anh ngồi xuống cạnh cô: Anh thấy dường như em có gì đó lo lắng. - Có chuyện gì vậy em? Đang vui, Mẫn Thy sụ mặt xuống: - Chẳng biết anh hai biến đâu mất suốt ngày nay, tới giờ nầy mà anh vẫn chưachịu về.www.vuilen.com 122Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Tựa lưng sau ghế, tay choàng qua vai cô,Trí Dũng trấn an: - Có lẽ anh đi chơi đâu đó thôi mà. Em lo làm gì. - Không lo làm sao được. Tối nay bên nhà nhạc gia tương lai mời ba mẹ dùngcơm tối. Trí Dũng lại nói: - Lần nầy không được thì lần khác có gì mà em khẩn trương như vậy. - Nói như anh thì dễ rồi, đằng nầy ba mẹ em đã đi rồi. Còn chờ anh ấy đến ấy! - Sao em không điện! Anh ấy tắt máy luôn. Vừa 1úc có tiếng xe ngoài của Mẫn Thy chạy nhanh ra. Thấy anh Mẫn Thy nóiluôn một hơi: - Trời ơi, anh hai ạ! Em tìm anh đến phát khùng luôn. Vừa đựng xe, Mẫn Thanh vừa hỏi: - Tìm anh làm gì mà khẩn trương vậy hả? Ba mẹ đã qua nhà Mộng Thúy rồi. Anh liệu mà qua bên ấy nhanh lên. Thảnnhiên, Mẫn Thanh lắc đầu từ chối: - Anh qua bên ấy làm gì chứ. Thôi, anh không đi đâu. Biết anh mình không thích Mộng Thúy,nhưng Mẫn Thanh vẫn nói: Dù muốn dù không anh cũng phải đến đó. Anh không thể làm mất mặt chamẹ như vậy được vả lại: Mẫn Thanh cắt ngang lời em: - Vả lại còn chuyện lảm ăn của cha mẹ nữa chứ gì. Thở dài, Mẫn Thy nói theo: Anh hiểu rồi thì đừng làm phật ý cha mẹ. Mẫn Thanh nói như rên: - Em biết rồi mà Mẵn Thy, anh đâu có thích Mộng Thúy.www.vuilen.com 123Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Em biết, nhưng anh eũng đừng làm cha mẹ buồn, chẳng có lợi cho anh đâu. - Anh biết rồi Mẫn Thy vậy thì anh đi nhé! Nhìn theo anh, Mẫn Thy cũng rất thông cảm cho anh. Nhưng phận lâm conMẫn Thy đâu có dám cãi lại. Điện thoại lại reo, Mẫn Thy quay vào Trí Dũng kêu to: - Mẫn Thy! Có điện thoại. - Alô! Vâng em đây. - Anh hai em về chưa? Mẫn Thy đáp nhanh: Anh hai trên đường đến đó, ba mẹ an tâm đi. - Vậy thôi nghe! - Vâng ạ! MẫnThy cúp máy bây giờ cô mới rảnh rỗi, an tam mà tiếp Trí Dũng... Ba mẹ tìm Mẫn Thanh chi gấp vậy em! Mẫn thy cười cười: - Đi nói vợ đấy! Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.    B uổi tối hôm sau, sum họp gia đình. Bà Mẫn Thiên tỏ thái độ khâng hài lòng vềcử chỉ của Mẫn Thanh tối qua: - Mẫn Thanh, con hãy cho mẹ biết tại sao con phải làm vậy? Biết thế nào mẹ cũng chất vấn mình, Mẫn Thanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đốiphó: - Con và Mộng Thúy không hợp nhau đâu mẹ.www.vuilen.com 124Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Nhìn con bà hỏi giọng gay gắt: - Tại sao không hợp? Người ta thua kém con cái gì chứ! - Cô ấy không thua kém gì con cả. Nhưng mà, ở con và cô ấy có những cái khônghợp nhau. Bà Mẫn Thiên gạt ngang: - Con khỏi cần dĩện ra lý do nào cả. Mẹ đã quyết định rồi. Mẫn Thanh nhăn mặt khổ sở anh cố năn nỉ: Con lớn rồi, xin mẹ hãy để cho con được tự quyết định cuộc đời mình mà mẹ. Biết cứng nhắc với con không dược, nên bà dùng lời ngọt ngào hơn để khuyên: - Con ạ! Con biết rồi đó. Ba mẹ chỉ trông cậy vào con thôi! - Con sẽ lo cho cha mẹ. Nhưng đâu nhất thiết phầi kết thông gia với gia đình ấy. - Chẳng lẽ con không hiểu hai gia đình đang làm ăn với nhau sao? - Vậy thì đã sao hả mẹ? Đâu có liên quan gì đến hôn nhân của con chứ! Bà Mẫn Thiên hơi bực mình về thái độ của con trai nên giọng gẩt lên: - Con thật không hiểu gì cả sao Mẫn Thanh. Con có biết là thái độ của con vừa rồilặm ánh hưởng đến gia đình thế nào kh ...

Tài liệu được xem nhiều: