Âm Thanh Lặng Lẽ - Tập 1
Số trang: 163
Loại file: pdf
Dung lượng: 618.29 KB
Lượt xem: 19
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tham khảo sách âm thanh lặng lẽ - tập 1, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Âm Thanh Lặng Lẽ - Tập 1vietmessenger.com Ngọc Trân Âm Thanh Lặng Lẽ Tập 1Vừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khua loảng xoảng, tiếptheo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình:- Bà cút khỏi đây đi!Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ:- Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đến tôi!?- Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào?- Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh.Ông Thiệu Bình cay đắng:- Chỉ vì hai đứa nhỏ.- Ạ, ý ông muốn nói chỉ vì sự có mặt của Thiệu Vy nên ông mới ở lại đây chứ gì?Ông Thiệu Bình chợt hiểu mình đã lỡ lời, nên dịu giọng:- Ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra bà cũng nên hiểu cho tôi chứ.Bà Minh Ngọc ấm ức nói:Bấy lâu nay tôi vì tiếng cười của con trẻ mà cố quên đi tất cả.Ông Thiệu Bình thì cay đắng:- Còn tôi thì bị day dứt khổ đau.- Ông ...Khoa tay, ông Thiệu Bình lắc đầu, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện:- Thôi đủ rồi, tôi muốn nghỉ mạt chút.Bà Minh Ngọc lắng lặng đi ra. Thiệu Vy cũng nhanh chân lánh mặt về phòng mình.- Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao cô chẳng biết tí gì về quá khứ của mẹ cha mình. Từ nhỏđến lớn chị em của cô chỉ biết sống trong sự giàu sang và tình thương yêu vô bờ bến của chamẹ.Tiếng cửa chị bếp vang lên:- Cô ba xuống dùng cơm.Uể oải Thiệu Vy bước xuống phong ăn với tâm trạng không vui:- Cha đâu rồi mẹ?Bà Minh Ngọc vui vẻ bảo:Cha con mệt, đang nằm nghỉ trên phòng.Thiệu Vy đứng lên:- Con lên gọi cha xuống ăn cơm với con.Bà Minh Ngọc ngăn lại:- Thôi đi con, hãy để ông ấy nghỉ một lát.Buông đũa Thiệu Vy lại nói.- Vậy con chờ cha ăn luôn.Nghiêm giọng, bà Minh Ngọc ngăn:- Không cần đâu, con ăn cơm rồi còn học bài.Không thể cãi lời mẹ, Thiệu Vy đành ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm lạnh nhạt trời qua nhanhchóng. Thiệu Vy về phòng mình mà lòng buồn rười rượi.Cô đang một mình suy nghĩ thì điện thoại reo, Thiệu Vy nhấc ống nghe:- A lô! Thiệu Vy đây! Xin lỗi ...- Ối, lỗi phải gì cơ, ta đây mà. Trúc Đào đây. Vừa chóng nạnh vừa tiếp chuyện qua điện thoại,Thiệu Vy hỏi như kẻ cả:- Sao hả, có chuyện gì mà gọi giờ này?Tiếng cười của Trúc Đào vang lên trong trẻo:- Có lẽ mình phá giấc ngủ của bạn phải không?Giọng gay gắt, Thiệu Vy hỏi:- Này, có chuyện gì thì mi nên nói nhanh lên!Trúc Đào cười khì:- Đúng là giọng điệu của một tiểu thư.- Mi có tin là ta cúp máy không há?Trúc Đào cuống lên:- Ê, đừng nhé! Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ mi đây, năn nỉ mi đó.Nằm vật xuống giường Thiệu Vy hỏi nhanh:- Vậy thì nói đi ta chờ nè, dài dòng mệt lắm.Trúc Đào lại rào đoán:- Liệu mi có chấp thuận hay không? Ta sợ mi từ chối!Thiệu Vy gắt lên:- Có nói hay không thì bảo, đừng có dài dòng nữa.- Mi có hứng thử cám giác mạnh không. Bật ngồi đậy, Thiệu Vy nhăn nhó mặt mày.- Cái gì? Cảm giác mạnh. Là thế nào?Trúc Đào hào hứng kể:Này biển đang có gió mạnh nên sóng cũng lớn tụi mình lướt sóng cho vui.- Rùn mình, Thiệu Vy từ chối:- Hết chuyện chơi rồi sao mà bày ra rò chơi quái ác như vậy?- Hì hì, đừng từ chối nha! Sẽ mất vui đó.- Không từ chối, nhưng mà mình không đi được.- Sao vậy hả?Thiệu Vy thở đài:- Mình đang bực mình!- Không vui à? Ai mà dám 1àm tiểu thư nhả ta bực mình như vậy chứ.Uể oải, Thiệu Vy nói với bạn, một cách dứt khoát:- Thôi, ta không nói chuyện vớí mi nữa đâu nha!Chắng kịp để cho bạn có phán ứng gì Thiệu Vy đã cúp máy. Cô nằm vật xuống giường ...Minh Huy cố tình chạy theo Thiệu Vy. Bóp kèn tin tin phía sau. Nhìn qua kính chiếu hậu Thiệu Vyđã thấy anh. Nhưng cô vờ như không thấy. Rồi mỉm cười cho xe vọt nhanh hơn chút nữa. MinhHuy thì đâu thể chịu thua, anh ấn ga thêm và đã đuổi kịp cô:Tay lái của em cũng cừ lắm!Vênh mặt Thiệu Vy cong môi:- Còn kém xa anh!Minh Huy cười cười:- Em làm gì chạy dữ thế định trốn anh hả Thiệu Vy.Lắc đầu, Thiệu Vy chối:- À, không lâu lâu em muốn tìm cảm giác mình vậy mà, có gì đâu anh.Nghe câu nói của cô mà anh phát hoảng:- Em sao vậy, Vy?- Có sao đâu.Minh Huy rủ rê:- Vào quán uống nước nghe Thiệu Vy?Cô gật đầu đồng ý ngay, và tươi cười nói:- Được thôi, em cũng đang khát đây.Sau khi yên vị, Minh Huy gọi nước. Thiệu Vy lại hỏi anh:- Sao hả? Hôm nay anh không đi làm à? Rảnh nhỉ?Minh Huy nhìn cô không chớp mắt:- Dĩ nhiên là có rồi, nhưng uống với em ly nước rồi vào làm việc cũng đâu có muộn.Tủm tỉm cười, Thiệu Vy bảo:- Giám đốc có khác.Nhìn người yêu đằm thắm, Minh Huy hỏi:- Em nói vậy là sao?- Nghĩa là giám đốc là có quyền đi trễ, còn công nhân thì nhất nhất phái đúng giờ, nếu không sẽbị trừ lương. Đúng không?Khuấy đều ly nườc đưa cho cô, Minh Huy hơi nghiêng đầu nhìn cô:- Là ai ở cương vị anh cũng vậy thôi mà.Nhìn anh, Thiệu Vy hỏi:- Dường như anh lất nguyên tắc với công nhân.- Sao em hỏi vậy?Nhướng mắt, Thiệu Vy lại hỏi:- Đúng không?- ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Âm Thanh Lặng Lẽ - Tập 1vietmessenger.com Ngọc Trân Âm Thanh Lặng Lẽ Tập 1Vừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khua loảng xoảng, tiếptheo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình:- Bà cút khỏi đây đi!Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ:- Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đến tôi!?- Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào?- Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh.Ông Thiệu Bình cay đắng:- Chỉ vì hai đứa nhỏ.- Ạ, ý ông muốn nói chỉ vì sự có mặt của Thiệu Vy nên ông mới ở lại đây chứ gì?Ông Thiệu Bình chợt hiểu mình đã lỡ lời, nên dịu giọng:- Ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra bà cũng nên hiểu cho tôi chứ.Bà Minh Ngọc ấm ức nói:Bấy lâu nay tôi vì tiếng cười của con trẻ mà cố quên đi tất cả.Ông Thiệu Bình thì cay đắng:- Còn tôi thì bị day dứt khổ đau.- Ông ...Khoa tay, ông Thiệu Bình lắc đầu, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện:- Thôi đủ rồi, tôi muốn nghỉ mạt chút.Bà Minh Ngọc lắng lặng đi ra. Thiệu Vy cũng nhanh chân lánh mặt về phòng mình.- Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao cô chẳng biết tí gì về quá khứ của mẹ cha mình. Từ nhỏđến lớn chị em của cô chỉ biết sống trong sự giàu sang và tình thương yêu vô bờ bến của chamẹ.Tiếng cửa chị bếp vang lên:- Cô ba xuống dùng cơm.Uể oải Thiệu Vy bước xuống phong ăn với tâm trạng không vui:- Cha đâu rồi mẹ?Bà Minh Ngọc vui vẻ bảo:Cha con mệt, đang nằm nghỉ trên phòng.Thiệu Vy đứng lên:- Con lên gọi cha xuống ăn cơm với con.Bà Minh Ngọc ngăn lại:- Thôi đi con, hãy để ông ấy nghỉ một lát.Buông đũa Thiệu Vy lại nói.- Vậy con chờ cha ăn luôn.Nghiêm giọng, bà Minh Ngọc ngăn:- Không cần đâu, con ăn cơm rồi còn học bài.Không thể cãi lời mẹ, Thiệu Vy đành ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm lạnh nhạt trời qua nhanhchóng. Thiệu Vy về phòng mình mà lòng buồn rười rượi.Cô đang một mình suy nghĩ thì điện thoại reo, Thiệu Vy nhấc ống nghe:- A lô! Thiệu Vy đây! Xin lỗi ...- Ối, lỗi phải gì cơ, ta đây mà. Trúc Đào đây. Vừa chóng nạnh vừa tiếp chuyện qua điện thoại,Thiệu Vy hỏi như kẻ cả:- Sao hả, có chuyện gì mà gọi giờ này?Tiếng cười của Trúc Đào vang lên trong trẻo:- Có lẽ mình phá giấc ngủ của bạn phải không?Giọng gay gắt, Thiệu Vy hỏi:- Này, có chuyện gì thì mi nên nói nhanh lên!Trúc Đào cười khì:- Đúng là giọng điệu của một tiểu thư.- Mi có tin là ta cúp máy không há?Trúc Đào cuống lên:- Ê, đừng nhé! Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ mi đây, năn nỉ mi đó.Nằm vật xuống giường Thiệu Vy hỏi nhanh:- Vậy thì nói đi ta chờ nè, dài dòng mệt lắm.Trúc Đào lại rào đoán:- Liệu mi có chấp thuận hay không? Ta sợ mi từ chối!Thiệu Vy gắt lên:- Có nói hay không thì bảo, đừng có dài dòng nữa.- Mi có hứng thử cám giác mạnh không. Bật ngồi đậy, Thiệu Vy nhăn nhó mặt mày.- Cái gì? Cảm giác mạnh. Là thế nào?Trúc Đào hào hứng kể:Này biển đang có gió mạnh nên sóng cũng lớn tụi mình lướt sóng cho vui.- Rùn mình, Thiệu Vy từ chối:- Hết chuyện chơi rồi sao mà bày ra rò chơi quái ác như vậy?- Hì hì, đừng từ chối nha! Sẽ mất vui đó.- Không từ chối, nhưng mà mình không đi được.- Sao vậy hả?Thiệu Vy thở đài:- Mình đang bực mình!- Không vui à? Ai mà dám 1àm tiểu thư nhả ta bực mình như vậy chứ.Uể oải, Thiệu Vy nói với bạn, một cách dứt khoát:- Thôi, ta không nói chuyện vớí mi nữa đâu nha!Chắng kịp để cho bạn có phán ứng gì Thiệu Vy đã cúp máy. Cô nằm vật xuống giường ...Minh Huy cố tình chạy theo Thiệu Vy. Bóp kèn tin tin phía sau. Nhìn qua kính chiếu hậu Thiệu Vyđã thấy anh. Nhưng cô vờ như không thấy. Rồi mỉm cười cho xe vọt nhanh hơn chút nữa. MinhHuy thì đâu thể chịu thua, anh ấn ga thêm và đã đuổi kịp cô:Tay lái của em cũng cừ lắm!Vênh mặt Thiệu Vy cong môi:- Còn kém xa anh!Minh Huy cười cười:- Em làm gì chạy dữ thế định trốn anh hả Thiệu Vy.Lắc đầu, Thiệu Vy chối:- À, không lâu lâu em muốn tìm cảm giác mình vậy mà, có gì đâu anh.Nghe câu nói của cô mà anh phát hoảng:- Em sao vậy, Vy?- Có sao đâu.Minh Huy rủ rê:- Vào quán uống nước nghe Thiệu Vy?Cô gật đầu đồng ý ngay, và tươi cười nói:- Được thôi, em cũng đang khát đây.Sau khi yên vị, Minh Huy gọi nước. Thiệu Vy lại hỏi anh:- Sao hả? Hôm nay anh không đi làm à? Rảnh nhỉ?Minh Huy nhìn cô không chớp mắt:- Dĩ nhiên là có rồi, nhưng uống với em ly nước rồi vào làm việc cũng đâu có muộn.Tủm tỉm cười, Thiệu Vy bảo:- Giám đốc có khác.Nhìn người yêu đằm thắm, Minh Huy hỏi:- Em nói vậy là sao?- Nghĩa là giám đốc là có quyền đi trễ, còn công nhân thì nhất nhất phái đúng giờ, nếu không sẽbị trừ lương. Đúng không?Khuấy đều ly nườc đưa cho cô, Minh Huy hơi nghiêng đầu nhìn cô:- Là ai ở cương vị anh cũng vậy thôi mà.Nhìn anh, Thiệu Vy hỏi:- Dường như anh lất nguyên tắc với công nhân.- Sao em hỏi vậy?Nhướng mắt, Thiệu Vy lại hỏi:- Đúng không?- ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Âm Thanh Lặng Lẽ truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Ngọc TrânGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 373 12 0 -
6 trang 246 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 95 4 0 -
4 trang 81 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 80 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 53 0 0