Đi bác sĩ về, Chi bắt đầu học cách không ăn. Đó là nói cường điệu phóng đại, bắt chước theo kiểu ma cũ hù dọa ma mới của tên mập kia, cho vui vậy thôi. Thiệt ra là Chi phải ăn kiêng, ăn giảm bớt khẩu phần dư dả hằng ngày. Ba nôn nóng hỏi khi Chi vừa vào tới cửa: - Toa bác sĩ đâu? Má đưa ra một xấp giấy. Tờ thực đơn lớn nhất, dài nhất, nổi bật nhất, nên ba đọc trước: - Nửa chén cơm. Nửa cái trứng luộc....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn chưa no P6Tác Giả: Lưu Thị Lương ĂN CHƯA NO CHƯƠNG 6 Đ i bác sĩ về, Chi bắt đầu học cách không ăn. Đó là nói cường điệu phóng đại, bắt chước theo kiểu ma cũ hù dọa ma mớicủa tên mập kia, cho vui vậy thôi. Thiệt ra là Chi phải ăn kiêng, ăn giảm bớtkhẩu phần dư dả hằng ngày. Ba nôn nóng hỏi khi Chi vừa vào tới cửa: - Toa bác sĩ đâu? Má đưa ra một xấp giấy. Tờ thực đơn lớn nhất, dài nhất, nổi bật nhất, nên ba đọc trước: - Nửa chén cơm. Nửa cái trứng luộc. Nửa trái chuối tráng miệng. Nửa kýrau... Ối trời ơi! Sao mà cái gì cũng chỉ có một nửa không vậy? Anh Hai không khi nào bỏ qua dịp chọc ghẹo Chi. Anh giả bộ lăng xăng: - Ba! Ba coi kỹ lại coi. Có chỗ nào ghi nửa con gà hầm không? Thấy thương ba ghê. Vậy mà ba cũng tin anh Hai nói thiệt nữa. Ba chìa tờ giấy ra, gắt lên: - Gà đâu mà gà. Trái trứng cân nặng có một trăm gờ ram, mà chỉ được ăn cómột nửa. Nửa con gà hơn một ký lô. Mong gì? Anh Hai cười, nghe muốn... đá cho mấy cái: - Có. Có đó. Nửa con gà… ác, da đen thui. Gà ác là giống gà nhỏ bằng conchim cút chớ bộ. Hí hí... Than thở thì than thở nhưng vẫn phải làm theo toa bác sĩ thôi. Ba nhìn tờthực đơn, chép miệng: - Cứ thử coi sao! Má quyết định: - Từ hôm nay, cả nhà ăn cũng nhiều rau giống Chi luôn, cho Chi đỡ buồn. Anh Hai lật đật nhào tới ôm tay má, lắc lắc. Anh hỏi rất thành khẩn. - Má nói thiệt hả má? Má gật đầu: - Thiệt! Anh Hai ngó một vòng cả nhà, hỏi nữa: - Mỗi người một ngày ăn hết nửa ký rau như con… con thỏ nuôi trongchuồng vậy hả? Má an ủi anh Hai:www.phuonghong.com 26 www.taixiu.comTác Giả: Lưu Thị Lương ĂN CHƯA NO - Ăn rau giúp tiêu hóa thuận lợi dễ dàng, không bị táo bón. Mặt con hay nổimụn, ăn rau càng tốt chớ sao? Sức thanh niên đang lớn như con, một ngày ăn cảký rau mới vừa, nói gì có nửa ký? Anh Hai rên hừ hừ. - Còn đùi gà chiên? Tôm rim? Sườn nướng? Em bị cấm, chỉ được ăn nửamiếng. Còn thằng anh đáng thương này? Con đâu có bị dư thừa, ối đọng da thịtnhư nó. Má tính sao đây? Không lẽ khẩu phần của con chính là nửa miếng cònlại của nó hay sao? Má nhìn ba. Ba chép miệng thêm một cái nữa, xác nhận: - Ừ. Cũng phải làm vậy thôi. Anh Hai nhảy tưng lên, kêu thảm thiết: - Không công bằng! Phản đối tệ nạn gia đình, trọng nữ khinh nam. Trong nhà, ba là người ít khi đùa giỡn nhất. Không biết ba có hiểu anh Haichỉ nói chơi thôi, muốn chọc Chi cho vui ấy mà, ngày nào chẳng vậy? Ba nói sẵng: - Khinh nam là đúng quá rồi. Mày là thằng anh không biết thương em. Đánglẽ anh phải ăn kiêng để làm gương cho em mới phải. Quay sang má, ba sang sảng ra lệnh: - Bây giờ má đi chợ, mua cho tụi nó ăn thả cửa một bữa ngon lành, no nê ócách suốt ngày luôn. Bắt đầu từ ngày mai, cả nhà ăn theo thực đơn của bác sĩ. Anh Hai tính nói gì đó nữa, nhưng nghĩ sao lại há miệng thở dài một tiếngthiệt to. - Ha! Rồi nín luôn. * ** Thường thường, khi Chi bị đau bụng hay nhức đầu thì còn có cớ nhăn nhókêu rên, đòi người này người kia xức dầu, xoa bóp... Chớ còn cái bệnh khôngđau này thì Chi phải tự chữa trị, tự săn sóc cho mình thôi, chẳng ai làm dùmđược. Nhưng cả nhà vẫn chung sức giúp Chi hết mình, trong khả năng mà họ cóthể giúp được. Nửa ký rau trên giấy tờ, má đổi ra thành cóc, ổi, mận, dưa leo, bưởi, củ sắn,sơ ri, cà rốt, cà chua... ăn cho đỡ ngán.www.phuonghong.com 27 www.taixiu.comTác Giả: Lưu Thị Lương ĂN CHƯA NO Ba lẳng lặng đi phô tô những điều hướng dẫn ăn kiêng, làm ốm ra làm mấybản, sau đó phóng to ra, hết cỡ mà khổ giấy chứa đựng được. Anh Hai lăng xăng xách mớ giấy đó với cuộn băng keo hai mặt, đi dán tùmlum khắp nhà. Đầu giường. Bàn học. Kệ sách. Vách tường bên cạnh bàn ăn.Chỗ rửa chén. Cửa tủ lạnh. Tủ treo quần áo. Cửa toa lét... Tất cả những nơi màChi hằng ngày ghé mắt tới, chạm tay vô, đặt chân vào. Dán đều hết. Lia lịa. Nhưng tới cái ti vi ở phòng khách thì anh Hai ngừng tay. Anh xếp kéo, cuốn băng keo, tuyên bố: - Nhiệm vụ dán giấy đến đây là chấm dứt. Chi hỏi: - Tại sao chứ. - Bởi vì tờ giấy này là của gia bí. Anh Hai nói mí mí thêm. - Tuyệt đối không để cho người ngoài nhìn thấy. Có hại lớn chớ không nhỏđâu. Rồi tủm tỉm cười chờ nghe Chi ào ào thắc mắc. Hai anh em cứ như vậy hoài. Một đứa thích phá. Một đứa khoái tò mò. Đứa em tò mò hỏi: - Của gia bí là sao? Đứa anh ghiền chọc phá trả lời: - Lần này thì Chi phải nhận là mình chậm hiểu thật sự, không cách gì chốicãi rồi. Dỏng tai lên mà nghe nè! Gia bí tức là bí mật gia đình. Cũng như giabảo là đồ vật quý hiếm riêng của từng gia đình vậy đó. Dễ ợt vậy mà cũngkhông biết. Chi sắp khóc ...