Thời buổi thiên hạ đang tự thoát xác để lao vào làm ăn, rình rập, cạnh tranh, cuồng nộ, nắm bắt, lao lên, mọp xuống, náo động, âm thầm, bộc trực, độc địa, vấp ngã, vọt thẳng, nhà tù, vinh hoa… còn gầm gào dữ dội và chết chóc hơn cả những trận B52 rải thảm dạo nào, tìm được Tuấn, một chủ hãng tư nhân nắm trong tay ba, bốn tổ hợp sản xuất, kinh doanh như Ba Thành nói, đâu có dễ dàng gì. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ăn mày dĩ vãng P10Tác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG X: T hời buổi thiên hạ đang tự thoát xác để lao vào làm ăn, rình rập, cạnhtranh, cuồng nộ, nắm bắt, lao lên, mọp xuống, náo động, âm thầm, bộc trực, độcđịa, vấp ngã, vọt thẳng, nhà tù, vinh hoa… còn gầm gào dữ dội và chết chóchơn cả những trận B52 rải thảm dạo nào, tìm được Tuấn, một chủ hãng tư nhânnắm trong tay ba, bốn tổ hợp sản xuất, kinh doanh như Ba Thành nói, đâu có dễdàng gì. Một vi-la kiểu điền trang nhưng có nhà tầng, có vườn cây râm mát baoquanh? Tất nhiên! Một biệt thự êm đềm có đàn chó nằm phục bên thềm đá, có vòm hoa giấy đủ màu phủ kín những ban công trang nhã? Tất nhiên! Vàcũng tất nhiên luôn cả cái chuyện Tuấn không có nhà, đang bận đi ký một cáihợp đồng béo bở gì đó ở tận đâu, buộc tôi phải lủi thủi quay ra hẹn lúc khác trởlại mà tịnh không có một lời mời chào nán lại uống ly nước, ly trà hay dùng tạmbữa cơm dưa muối rau cà cái đã. Tất nhiên và ngẫu nhiên. Cuộc đời chả baogồm một chuỗi những ngẫu nhiên cay đắng hay tất nhiên ngọt ngào, cũng có thểngọt ngào đó là gì? Vả lại, biết đâu nhà người ta lại nghĩ đến mình đến nhờ vả,xin xỏ như bao kẻ thất cơ lỡ vận khác đã từng đến đây hoặc sẽ đến đây mỗi sángmỗi chiều. Chả lẽ với bộ mặt rách rưới, bộ cánh hôi xì lại vô lối vỗ ngực nóirằng ngày xưa, ngày ấy, đã có một thời tôi là sếp của ông chủ ngôi biệt thự đây?Chưa đâu. Trong trái tim võ vàng bệnh tật của tôi vẫn còn một chỗ rắn cângkhông cho tiếng nhục chui luồn vào được. Nhục! Nói cho cùng, cũng là một thứnguỵ biện thoi thóp thôi. Cuộc đời tôi kể từ ngày ra khỏi rừng, đã chịu nhục quánhiều rồi, chịu đến nỗi thành quen. Thì đang không lại mở cuộc hành trình ngớngẩn đi tìm sự thật về người đàn bà đó chẳng là một hành vi quá ư nhẫn nhụcquá nhiều rồi, chịu đến nỗi thành quen. Thì đang không lại mở cuộc hành trìnhngớ ngẩn đi tìm sự thật về người đàn bà đó chẳng là một hành vi quá ư nhẫnnhục đó thôi? Lạ lùng! Giống như canh bạc về sáng, càng nhọc nhằn, càng camchịu, ý muốn diễn đạt đến đích ở tôi càng thôi thúc. Đã có lúc, vào những đêm khuya khoắt không ngủ được, chấp chới trong tôimột ám tượng: phải chăng sự báo oán của Sương (nếu như em chết thật) của baonhiêu linh hồn vất vưởng khác thuộc bên này hay bên kia, do chính tay tôi hoặcmệnh lệnh của tôi gây nên đã khiến cho tôi giờ đây thành thân tàn ma dại dườngnày? Trong chục năm cầm súng, tôi đã giết bao mạng người? Mười ư? Khôngchắc. Mười lăm? Chưa phải. Hai mươi… Hai nhăm? Những mốc ngày tháng,mốc sự kiện, những trận đánh, những khuôn mặt trai có gái có, già trẻ đều có,chợt hiện lên, diễu hành như sương khói trong đầu… Cuối cùng tôi nổi gaingười khi danh sách âm hồn ấy được ấn định ở con số 55! Năm mươi nhămmạng người cả da vàng lẫn da trắng cho mười năm, cho hàng núi khổ ải kinhwww.phuonghong.com 73 www.taixiu.comTác giả: Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNGhoàng. Để rồi kết thúc bằng sinh vật người cuối cùng lại là em? Không! Khôngthể như thế dẫu rằng mọi chuyện khủng khiếp nhất vẫn có thể diễn ra như thế.Năm mươi lăm! Cứ mỗi người bên này đốn gục năm mươi lăm người bên kia vàngược lại thì con số sẽ lên đến bao nhiêu? Những linh hồn vất vưởng sẽ thựchiện hành vi báo oán cho tới tận bao giờ? Ai báo oán ai? Hay trận đòn thù chấtngất khí lạnh hờn căm lại tiếp tục xảy ra nơi địa ngục? Tất nhiên, thưa bạn đọc! Khi trong người thấy khỏe, tôi cũng đủ tỉnh táo đểnghĩ rằng, giết đi một lực lượng đại diện cho cái ác thì có nghĩa là anh đang làmđiều thiện, vậy thì oán cái nỗi gì? Nhưng nhỡ ở dưới đó, ở đâu đó, nơi âm tytăm tối hay vùng đất đai xa lạ, những linh hồn kia lại cãi họ mới chính là đạidiện cho điều thiện thì sao? Không biết! Nhức đầu lắm. Tương đối hết! Kệ chocuộc đời phân xử, cho thời gian chỉ rõ trắng đen. Lúc này tôi đang lận đận đitìm cái mảnh linh hồn bé nhỏ của tôi đang ký gửi vào em kia mà. Tuy vậy, năm mươi lăm mạng người… Thế cũng là nhiều, quá nhiều chomột đời cầm súng, nhiều tới nỗi, nói ra điều ấy xin những người cộng sản chânchính trong cuộc bỏ lỗi cho, tỉnh uỷ và tỉnh đội phát xót ruột. Chao ôi! Cũng xinmột lần thể tất. Nồi da nấu thịt, kẻ ngã xuống dù ở tuyến này hay tuyến kia, đềulà con dân của một vùng đất nào đó, có ai xót ruột giùm không? Câu chuyện nàyrồi đây sẽ gây phiền rất nhiều cho tôi mà nếu bạn đọc cho phép, tôi sẽ có dịp trởlại. Còn bây giờ, trong khi chờ tối để trở lại nhà Tuấn theo lời hẹn rụt rè của mộtbà má nói tiếng nói tiếng Bắc có nét mặt hao hao giống ai mà tôi không tài nàonhận ra được, tất nhiên là không giống như Tuấn, trong dạ dày chỉ có mấy bắpngô đỡ lòng, tôi lững thững ra bờ sông. Dòng sông mùa này nước đục. Bên kia sông là một khu đất cao rộng chừngba héc-ta mà trí nhớ tôi không đến nỗi tồi thì đó chính là căn cứ của Bộ tư lệnhchiến đoàn 52 Mỹ tr ...